Chương 169: Đại kết cục.

4.4K 208 23
                                    

Edit: Hong Van

Beta: Sakura

Mặc dù tình hình giao thông không tốt, Hàn Thanh Tùng vẫn tận lực lái xe ổn định một chút, Lâm Lam đã quá mệt mỏi cộng thêm tâm tình thoáng cái đã buông lỏng không còn tâm sự, cô ngủ rất ngon, cho dù có ngã từ xe xuống chắc cũng không tỉnh.

Cô mơ một giấc mơ đẹp, trong mơ mọi chuyện yên ổn bình thản, không còn lo lắng và sợ hãi lúc trước.

Sau khi tỉnh lại, cô mở mắt ra thấy Hàn Thanh Tùng ngồi trên ghế lái, anh vừa lái xe lại thỉnh thoảng nhìn kính chiếu hậu để ý đến cô. Trong lòng Lâm Lam vô cùng bình tĩnh, sự bất an lúc trước vì chuyện mình không thể xác định có thể lưu lại thế giới này không cư nhiên biến mất không thấy. Cô có một loại cảm giác chắc chắc, mình thật sự đã biến thành một phần tử của thế giới này, thần hồn yên ổn, không tiếp tục cảm thấy lo lắng nữa.

Cô ngồi dậy, nhìn vào mắt anh thông qua kính chiếu hậu rồi cười cười.

So với ánh mắt của cô trong quá khứ, đã nhiều hơn một phần kiên định và thản nhiên, anh hiểu được, nhìn cô một cái thật sâu, tâm tình thư sướng nói không nên lời.

Henry còn đang ca hát, quay đầu lại nói với Lâm Lam, “Lâm Lam, cô quá tuyệt vời! Mặc dù người khác sẽ không biết được công lao của cô, nhưng mà tôi biết rõ, đây là ý chỉ của thần! Cô nhất định là Thiên Sứ, tôi thích cô quá rồi!”

Lâm Lam cười cười, “Henry, anh thật là đáng yêu. Thật ra thì tôi chỉ ngẫu nhiên mơ thấy một giấc mơ mà thôi.”

Henry kích động nói: “Có thể nói cho tôi biết làm sao để trở nên giàu có không?”

Lâm Lam: “Anh cứ làm phóng viên đi, sau này sẽ là trùm tin tức.”

“Trời ạ, tôi đây là được ban phúc sao! Tôi nhất định sẽ cố gắng, xin Đại thiên sứ chúc phúc định kỳ!” Henry cười ha ha.

Dọc theo đường đi hai người chít chít oa oa cười vui vẻ không ngừng, ánh mắt Hàn Thanh Tùng cũng càng ngày càng mềm mại.

Mặc dù Thủ đô có rung động mãnh liệt, nhưng là khu vực thành thị cũng không có phòng ốc nào bị sập. Thời điểm ba người bọn họ đến sân vận động, dọc theo đường đi có thể thấy được người dân thành thị bồi hồi ở bên ngoài, đang dựng lều phòng động đất.

Đến đại viện Ủy ban Thể dục, vận động viên và các nhân viên làm việc đều ở trong nhà, hoặc tụ tập ở trên bãi tập trống trải.

Bọn họ đăng ký vào cửa, rồi lái ô-tô tiến vào đại viện, tìm một vòng không thấy được Tam Vượng.

Henry trực tiếp từ trong xe lấy ra một cái loa, bắt đầu la to ra ngoài: “Tát Vương, Tát Vương, mẹ cậu đến thăm cậu nè, cậu ở đâu rồi?”

Lúc này Tam Vượng đang cùng các đồng đội ngồi ở phòng ăn gặm móng heo lớn mơ hồ nghe thấy có người gọi mình, cậu bé ngẩng đầu lên từ móng heo béo ngậy rồi hỏi: “Đào Lỵ Lỵ, ai đang mắng em vậy? Chị có nghe thấy không?’

Đào Lỵ Lỵ lắc đầu: “Gặm móng heo của em đi, ai mà nhàn rỗi không có chuyện gì lại đi mắng em chứ?”

Tam Vượng lầm bầm: “Nhưng sao em lại nghe thấy có người mắng mẹ em chứ?”

Thập Niên 70 - Người Đàn Bà Đanh ĐáNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ