Nhưng Thẩm Thanh Thu cũng chỉ cố ý nói như thế, không thực sự muốn ăn những thứ kia.
Cuối cùng Tiêu Mộ Vũ nấu một bữa tối đơn giản với mấy món ăn thường ngày, Thẩm Thanh Thu cũng đủ thỏa mãn. Đặt bát đũa xuống, con ngươi Thẩm Thanh Thu sáng lấp lánh chăm chú nhìn Tiêu Mộ Vũ, ý cười xán lạn nói: “Em nói xem chị tu mấy kiếp mới có thể gặp được em? Vừa thông minh vừa đảm đang, còn đáng yêu như thế.”
Tiêu Mộ Vũ chỉ lườm Thẩm Thanh Thu một cái, có chút buồn cười: “Mấy lời nịnh nọt nói nhiều quá sẽ không còn độ chân thực đâu.”
Thẩm Thanh Thu lắc đầu: “Không thể nào, mỗi câu của chị đều xuất phát từ tận tim gan. Trước kia nhìn thấy em đã cảm thấy em rất đặc biệt, sau đó mỗi lần đều cảm khái sao trên đời này lại có người hoàn hảo như em vậy chứ. Đương nhiên, cũng không hoàn hảo, luôn cứng nhắc với chị, luôn miệng nói một đằng mà bụng nghĩ một nẻo.”
Tiêu Mộ Vũ đặt bát đũa xuống, cứ nhìn Thẩm Thanh Thu như thế, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Thẩm Thanh Thu vẫn chăm chú nhìn cô, lại nhỏ tiếng nói: “Nhưng sau khi tiếp nhận chị, lại trở nên rất dịu dàng, chị nhặt được bảo bối rồi.”
Tiêu Mộ Vũ trợn mắt với Thẩm Thanh Thu, “Nếu em không dịu dàng thì chị không nhặt được bảo bối à?”
Thẩm Thanh Thu chống cằm suy nghĩ, lắc đầu cười nói: “Không phải, lúc chị thích em em chẳng dịu dàng chút nào.”
Tiêu Mộ Vũ cười nhưng không nói, đưa tay thu dọn bát đũa, Thẩm Thanh Thu vội đè lại, “Em đã nấu cơm rồi, để chị rửa bát. Nếu không chị không đảm đang, em không thích chị nữa thì sao.”
“Nói linh tinh.” Tiêu Mộ Vũ trách móc, nói.
“Không thể ỷ lại hết vào em, để chị rửa.”
Tiêu Mộ Vũ không kiên trì, giúp Thẩm Thanh Thu thu dọn bát đũa xong, Thẩm Thanh Thu tìm tạp dề đeo lên người, sau đó đi tới trước mặt Tiêu Mộ Vũ bảo cô thắt giúp.
Đương nhiên không phải Thẩm Thanh Thu không thắt được, chỉ là cô ấy thích tìm cơ hội để gần gũi hơn với Tiêu Mộ Vũ. Tiêu Mộ Vũ biết rõ những tính toán nhỏ của Thẩm Thanh Thu nhưng luôn vui vẻ dung túng cho cô ấy.
Nhìn người ăn mặc rực rỡ như cánh bướm này khoác tạp dề khom lưng rửa bát, trái tim Tiêu Mộ Vũ ngập tràn cảm giác thỏa mãn. Ban đầu Thẩm Thanh Thu còn không biết rửa bát, có thể nhìn ra tuy Thẩm Thanh Thu chịu đau rất giỏi, nhưng lại rất vụng về trong cuộc sống hằng ngày, dù vậy khi hai người ở bên nhau, những chuyện trước kia Thẩm Thanh Thu không thường làm cũng sẽ rất nghiêm túc đi làm, bỏ qua môi trường hai người đang sinh sống hiện tại, Tiêu Mộ Vũ thực sự có cảm giác hạnh phúc khi sống cùng Thẩm Thanh Thu mỗi ngày.
Trong kì nghỉ một tháng, Thẩm Thập Nhất không tới làm phiền hai người, mỗi ngày Tiêu Mộ Vũ đi làm tan làm, về nhà liền cùng Thẩm Thanh Thu và nhóm Tô Cẩn ngồi lại trò chuyện cùng nhau, cuộc sống bình đạm khiến người ta có cảm giác quay lại thế giới hiện thực.
Nhưng những ngày tháng này càng chân thực, càng hạnh phúc, sự bài xích và ác cảm với thế giới Thiên Võng lại càng sâu, từng người trong số họ đều vô cùng mong mỏi có thể quay lại thế giới hiện thực, tiếp tục cuộc sống bình thường lại tươi đẹp của chính mình, những ngày tháng từng khiến họ oán thán, ghét bỏ, cảm thấy vô vị lại trở thành giấc mơ vô cùng nhung nhớ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ BHTT ] [ Truyện Dịch ] Người Chơi Mời Vào Chỗ - Thời Vi Nguyệt Thượng
Science FictionTác Phẩm : Người Chơi Mời Vào Chỗ Tác giả : Thời Vi Nguyệt Thượng Độ dài : 317 chương Thể loại : Bách Hợp, Vô Hạn Lưu, Giả tưởng tương lai, suy luận kịch tính, HE Nhân vật chính : Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu,... Tình trạng : Hoàn