Hoắc Tiết thị nghe vậy nghiến răng nghiến lợi, thành khẩn làm sao, Trình lão phu nhân rõ ràng là thừa cơ hội đòi thêm sính lễ chứ còn làm sao nữa! Sự căm ghét của Hoắc Tiết thị lớn đến nỗi vừa nhìn thấy Trình Du Mặc trên đường về đã cảm thấy gai mắt vô cùng.
Con ả phá nhà phá cửa này, thậm chí còn chưa qua cửa đã giúp nhà mẹ đẻ bày mưu tính kế với nhà chồng, thật là tốt.
Trình Du Mặc thành kính cúi đầu chào hỏi Hoắc Tiết thị, kiếp trước quan hệ giữa nàng ta và Hoắc Tiết thị rất bình thường, nhưng dù sao Hoắc Tiết thị cũng là mẹ của Trường Uyên, từ khi Trình Du Mặc trùng sinh đã luôn muốn hòa thuận với mẹ chồng. Có thế nào nàng ta cũng không ngờ đến, sao Hoắc Tiết thị lại dùng ánh mắt chán ghét nhìn nàng ta như vậy?
Đầu tiên là tỷ tỷ làm ngơ, sau đó mẹ chồng giận cá chém thớt, Trình Du Mặc ứa nước mắt. Nàng ta nhíu hai đầu lông mày hơi nhíu lại, bất lực kêu lên với Nguyễn thị: "Nương..."
Nguyễn thị cũng nhìn thấy thái độ của Hoắc Tiết thị đối với nữ nhi nhà mình, không khỏi thấy đau lòng, vừa mới định hôn ước mà đã bị mẹ chồng ghét bỏ, đến khi Mặc Nhi thật sự gả đi, nàng ta sẽ phải sống với mẹ chồng như thế nào đây?
Trình lão phu nhân ngồi im lặng một lúc lâu. Khi nghe thấy tiếng khóc của hai mẹ con nhị cô nương ở phòng ngoài, bà mới thở dài gọi: "Nhà lão nhị, các người vào đi."
Sau đó nói thêm: "Ta mệt rồi, đưa đại phu nhân trở về xong các ngươi cũng đi ra ngoài đi."
Khánh Phúc bị đuổi về, nhưng trước đó bà đã thoải mái chế nhạo Nguyễn thị, cảm thấy hài lòng rồi. Những người hầu cũng lần lượt đi ra ngoài, nhẹ nhàng giúp họ đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại ba người là Trình lão phu nhân, Nguyễn thị cùng Trình Du Mặc. Sau khi cửa đóng, trong phòng tối om, càng lúc càng u ám. Trình Du Mặc không hiểu sao bản thân lại thấy hơi sợ, kiếp trước những thứ này không xuất hiện, bây giờ nàng ta lại bị cảnh tượng này làm kích động theo bản năng. Như thể ngay tại đây sẽ dẫn tới một lối rẽ khác.
Trình lão phu nhân hỏi: "Nhị cô nương, con thật lòng muốn gả cho Tĩnh Dũng Hầu sao?"
Trình Du Mặc định thần lại, nghĩ rằng kiếp trước nàng ta đã chật vật vun đắp được tình cảm với Trường Uyên, nhưng kết quả là chưa kịp hưởng thụ hạnh phúc được mấy năm thì mắc bệnh mà qua đời. Kiếp này, đương nhiên nàng ta vẫn muốn tiếp tục chung sống với Trường Uyên.
Trình Du Mặc cúi đầu đáp: "Vâng."
"Con đã nghĩ kỹ chưa?"
Tại sao Trình lão phu nhân lại hỏi nàng ta chuyện này? Trình Du Mặc không hiểu ý của Trình lão phu nhân, thậm chí còn cảm thấy cách nói chuyện của Trình lão phu nhân rất kỳ quái, ai lại đi chửi mắng nàng dâu như vậy? Nàng ta âm thầm bĩu môi, càng quyết tâm hơn, nói: "Con nghĩ kỹ rồi, con nguyện ý."
Hy vọng mơ hồ trong mắt Nguyễn thị vụt tắt, Trình lão phu nhân thở dài. Bây giờ Trình gia và Hoắc gia đang rối ren như vậy, Trình Du Cẩn cũng không phải là người cam chịu, nàng nhất định sẽ dồn mọi lỗi lầm lên đầu Hoắc gia. Hoắc Tiết thị nói không lại Trình Du Cẩn, vậy sau khi nuốt xuống cục tức này, liệu bà ta có thể đối xử tốt với Trình Du Mặc không?
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Thái Tử Vạn Phúc
RomanceTrình Du Cẩn là tỷ tỷ trong một cặp tỷ muội sinh đôi, vốn đã có một mối hôn sự tốt đẹp được định sẵn, thế nhưng sau này nàng mới biết, vị hôn phu Tĩnh Dũng Hầu đã nhìnn nhầm nàng thành muội muội cho nên mới tới cửa cầu hôn. Tĩnh Dũng Hầu và muội muộ...