Chương 176

128 2 0
                                    

Tình hình lũ lụt ở Giang Nam rất nghiêm trọng. Vì thế, không bao lâu sau, đội ngũ cứu tế thiên tai từ kinh thành lập tức xuất phát. Họ mang theo tiền và lương thực vội vàng đi tới Giang Nam.

Đội ngũ cứu trợ thiên tai này có thể nói là mang theo toàn bộ hy vọng của cả triều đình. Mỗi ngày, Nội các đều hỏi thăm liên tục liệu rằng trạm dịch đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp đón quân địch hay chưa. Nhưng dù cho mọi người có trông mong, chờ đợi thật lâu thì tin tức liên quan đến tình hình thiên tai vẫn mãi không có.

Tuy Từ Văn có gửi tấu chương đến nhưng trên đó cũng toàn là những cụm từ hoa mỹ, ngôn ngữ sáo rỗng, còn tin tức về lũ lụt và cứu tế thiên tai thì hắn ta chỉ nói qua loa vài câu lấy lệ. Hoàng đế nghĩ kinh thành cách Giang Nam khá xa, có lẽ là Từ Văn bận rộn chăm lo cho người dân gặp nạn cho nên không thể nói nhiều. Vì thế, Hoàng đế cố gắng kìm nén sự nôn nóng, kiên nhẫn mà chờ đợi tin tức.

Thế nhưng, không kịp chờ đến lúc lũ lụt an ổn, tất cả trở về đúng quỹ đạo thì sự kiên nhẫn của văn võ bá quan đã bị phá vỡ. Một người được Lý Thừa Cảnh sắp xếp đến bên cạnh Từ Văn làm phụ tá tên là Triệu Lương, bởi vì trong một khoảng thời gian dài khuyên nhủ hắn ta không có kết quả, đã mạo hiểm phạm tội bất kính, không tuân theo mệnh lệnh quan trên mà vượt cấp gửi bản tấu chương khẩn cấp trở về kinh thành. Bản tấu chương của hắn ta được gửi đi theo một số tuyến đường khác nhau nhưng cuối cùng chỉ có một bản là đến được trong tay của Lý Thừa Cảnh. Sau khi nhận được bản tấu chương, vẻ mặt Lý Thừa Cảnh lập tức sa sầm. Ngày hôm sau, trong buổi tảo triều, Lý Thừa Cảnh đem bản tấu chương này ở trước mặt mọi người mà đưa lên cho Hoàng đế.

"Bệ hạ, nhi thần có tin khẩn đến từ Giang Nam cần bẩm báo. Từ Văn người này liều lĩnh tham công, hắn ta thế nhưng dám tham ô tiền cứu trợ thiên tai, thay gạo mới bằng gạo mốc làm cho người dân sau khi ăn xong bị nôn mửa và tiêu chảy, dẫn đến chỉ trong vòng mười ngày nhưng số người chết đã tăng vọt lên đến hơn một ngàn ba trăm người. Hắn ta gây ra họa lớn thế nhưng còn âm mưu che giấu, chuyện như vậy nhưng một chữ cũng không đề cập đến trong tấu chương, còn chèn ép thuộc hạ, không cho phép họ báo cáo với người ở trong triều. Kết quả bởi vì chậm trễ xử lý thi thể mà dẫn đến bùng phát dịch bệnh. Mấy ngày nay, thời tiết ở Giang Nam vẫn luôn mưa dầm liên miên không ngớt, khí hậu ẩm ướt, dịch bệnh lây lan vô cùng nhanh chóng. Ngay trước khi Triệu Lương liều chết để gửi tin tức về cho bệ hạ thì đã có một thôn bị lây lan dịch bệnh."

"Dịch bệnh ư?!" Trong triều mọi người không khỏi kinh hãi, sau nạn lũ lụt hạn hán thì họ sợ nhất đó là dịch bệnh. Trong lịch sử có viết, bởi vì dịch bệnh mà mười hộ gia đình chỉ có duy nhất một người sống sót. Thi thể phân tán ở khắp nơi, mọi người nhìn mãi mà quen mắt. Một khi dịch bệnh không được xử lý tốt thì nó sẽ gây tổn hại đến vận mệnh của quốc gia, nếu vậy thì đây chính là kiếp nạn lớn.

Như giọt nước rơi vào trong chảo dầu sôi, các quan viên trong triều lập tức bùng nổ. Lúc này, Dương Phủ Thành lắc mạnh ống tay áo, quát to: "Thật vô lý! Triệu Lương chỉ là một người phụ tá, hắn ta không thể nào có tư cách bẩm báo với triều đình. Bây giờ hắn ta còn không thông qua ý của quan trên mà vượt cấp gửi tấu chương, điều này đã phạm vào tội bất kính. Ta thấy người này không đáng tin cậy, chúng ta nên lập tức tước bỏ chức vị của hắn, vĩnh viễn không bao giờ trọng dụng hắn nữa."

[FULL] Thái Tử Vạn PhúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ