"Đừng khóc nữa." Trình Nguyên Cảnh lau nước mắt của nàng đi, thở dài đầy bất lực: "Từ trước đến nay ta chưa từng nghĩ vậy, cho dù nàng làm vậy là để thay đổi chủ đề nhưng cũng đừng chụp mũ cho ta."
Mắt Trình Du Cẩn vẫn đang cụp xuống nên không nhìn hắn.
Trình Nguyên Cảnh hơi hơi hiểu tại sao người ta lại nói con gái khó nuôi, chỉ cần nắm được điểm yếu của hắn thì khi làm thật đảm bảo sẽ thành công. Cho dù Trình Nguyên Cảnh biết Trình Du Cẩn đang có ý tỏ ra yếu đuối, lấy lùi làm tiến nhưng khi nhìn thấy nước mắt của nàng thì hắn chẳng còn cách nào cả.
Rõ ràng đây là một chiêu trò cũ rích nhưng ai bảo nó lại có tác dụng đâu.
"Thái tử điện hạ có xuất thân phi phàm nên ắt sẽ không cảm thấy người bình thường khó khăn như nào, huống hồ nói đến việc không ăn thịt băm."
Trình Nguyên Cảnh nhướn mày, đây là một chuyện không có căn cứ, ai bảo hắn không hiểu được cuộc sống khó khăn của dân chúng? Nhưng lúc này tâm trạng của Trình Du Cẩn đang kích động, Trình Nguyên Cảnh không cần biết đó là tội danh gì nên đành trả lời: "Được rồi, là ta vu oan cho nàng. Đừng khóc nữa, nàng vẫn còn đang bệnh, cẩn thận không lại đau họng."
Vừa nãy tâm trạng Trình Du Cẩn bùng nổ, đột nhiên cảm thấy rất ấm ức, người khác chất vấn nàng thì thôi, tại sao Trình Nguyên Cảnh có thể chất vấn nàng chứ? Bây giờ sự khó chịu đó tiêu tan, Trình Du Cẩn nghĩ lại chuyện vừa rồi thì cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Mấy năm nay Trình Du Cẩn cũng không dễ dàng gì nhưng ở đời có ai mà không khó khăn đâu? Không cần thiết phải nói rằng mình đã cố gắng như thế nào, bởi trên thế gian này tất cả những người có danh tiếng đều rất nỗ lực.
Nàng xả hết những nỗi niềm này lên người Trình Nguyên Cảnh thực ra cũng rất vô lý, mấy thứ này thì liên quan gì đến Trình Nguyên Cảnh đâu? Vấn đề là Trình Du Cẩn cũng không biết tại sao mình lại không khống chế được cảm xúc một cách bất ngờ như thế, hình như là Trình Nguyên Cảnh nói nàng vì muốn được gả đi mà không từ mọi thủ đoạn nào nên nàng mới bỗng nhiên cảm thấy ấm ức đến nỗi không chịu được như vậy.
Trình Nguyên Cảnh bị nàng chụp cho cái tội lớn như vậy nhưng hắn lại chẳng bực tức gì mà vẫn thuận theo nàng, đến nỗi mà một người có da mặt dày như Trình Du Cẩn cũng thấy ngại.
Trình Nguyên Cảnh thấy nàng từ từ dịu giọng xuống, quả nhiên là đã bình tĩnh lại nên mới than thở: "Khóc ra cũng tốt, mấy lời này chắc hẳn nàng đã đè nén rất lâu rồi, nói ra bao giờ cũng tốt hơn là giữ trong lòng."
Trình Nguyên Cảnh hiểu rất rõ bản thân mình, nếu như hôm nay không phải là vì Trình Du Cẩn bị bệnh, cơ thể đang suy yếu, cảm xúc không ổn định thì nàng chắc chắn sẽ không nói cho hắn nghe những điều này. Giữa phu thê điều quan trọng nhất chính là giao tiếp, với tính cách của Trình Du Cẩn, mười câu thì chín câu rưỡi là mấy lời khách sáo, bây giờ bỗng nhiên biết được nàng suy nghĩ như nào, rồi nàng ấm ức ở đâu thì cũng coi như là dùng sai cách nhưng kết quả vẫn giống nhau.
Ít nhất bây giờ Trình Nguyên Cảnh đã biết Trình Du Cẩn không thích Lâm Thanh Viễn cho lắm, tất cả những gì nàng làm đều là suy nghĩ cho bản thân mình. Sau khi biết được chuyện này, trong lòng Trình Nguyên Cảnh cũng thư thái hơn, thậm chí lửa giận ban nãy cũng bất giác tiêu tan, Trình Nguyên Cảnh nói: "Nàng chọn Lâm Thanh Viễn bởi hắn ta là sự lựa chọn tốt nhất trong phạm vi của nàng. Nếu như sau này xuất hiện một người tốt hơn thì nàng sẽ làm như thế nào?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Thái Tử Vạn Phúc
RomanceTrình Du Cẩn là tỷ tỷ trong một cặp tỷ muội sinh đôi, vốn đã có một mối hôn sự tốt đẹp được định sẵn, thế nhưng sau này nàng mới biết, vị hôn phu Tĩnh Dũng Hầu đã nhìnn nhầm nàng thành muội muội cho nên mới tới cửa cầu hôn. Tĩnh Dũng Hầu và muội muộ...