Chương 47

197 3 8
                                    

Trình Du Cẩn rời đi, mãi đến khi bóng lưng nàng biến mất, Lâm Thanh Viễn vẫn còn ngó đầu lại nhìn về phía cửa Nguyệt Lượng khuất sau tán cây um tùm. Trình Nguyên Cảnh lẳng lặng nhìn hành động của Lâm Thanh Viễn, đột nhiên hỏi: "Ngươi nhìn gì vậy?"

"Hả?" Lâm Thanh Viễn giật nảy mình, sau đó hắn ta mới ý thức được rằng Trình Nguyên Cảnh đang hỏi mình, lúc này mới nói: "À thì, ta đang nhìn chất nữ của ngươi. Không ngờ rằng, một cô nương dịu dàng, yếu đuối như nàng ấy lại thức cả một đêm vì tổ phụ. Nếu biết trước nàng ấy cả đêm không được chợp mắt, ta đã không bảo nàng ấy đến dẫn đường rồi nên để nàng ấy trở về nghỉ ngơi sớm chút mới phải."

Lâm Thanh Viễn nói xong thì phát hiện ra Trình Nguyên Cảnh vẫn cứ giữ nguyên trạng thái trầm mặc không nói gì, hắn ta cảm thấy kỳ lạ, hỏi: "Cảnh Hành, ngươi làm sao vậy? Sao hôm nay ta thấy hình như tâm trạng của ngươi không tốt?"

"Không có gì." Trình Nguyên Cảnh thản nhiên nói một câu, tránh không nói về vấn đề này nữa. Cũng may là Lâm Thanh Viễn hiểu rõ tính cách của Trình Nguyên Cảnh, cũng không để ý đến vẻ lạnh nhạt của hắn, còn cười ha hả, vui vẻ tự tiếp chuyện: "Trước kia ta không để ý, gần đây mới phát hiện ra ngươi quan sát mọi việc kỹ thật đấy, không ngờ lại biết được đại tiểu thư không ngủ. Vốn dĩ ta luôn cảm thấy ngươi thật lạnh nhạt, bây giờ mới biết là ta đã hiểu nhầm ngươi rồi, thật ra ngươi là người ngoài lạnh trong nóng, xử lý mọi chuyện rất cẩn thận."

Trình Nguyên Cảnh nhẹ nhàng nở nụ cười. Lâm Thanh Viễn thấy vậy thì hỏi hắn: "Ngươi cười cái gì vậy?"

Trình Nguyên Cảnh thản nhiên nói: "Ta cười vì thấy ngươi nghĩ nhiều rồi."

Lâm Thanh Viễn nhất thời không biết nên đáp lại thế nào. Bốn năm trước, lần đầu tiên khi hắn ta gặp Trình Nguyên Cảnh, đã cảm thấy con người Trình Nguyên Cảnh này không phải tầm thường. Khuôn mặt của Trình Nguyên Cảnh so với những nam tử khác thì đẹp đến mức hơi chói mắt. Người có tướng mạo đẹp lại còn không có bối cảnh gì như vậy, sẽ khó tránh khỏi phải chịu những định kiến trên quan trường, nhưng đối với Trình Nguyên Cảnh thì những quy tắc ngầm đó đều không có đất dụng võ. Hắn lạnh lùng, đầy uy nghi, là người lòng dạ ngay thẳng, dù hắn chỉ đứng ở đó thôi nhưng không hiểu sao lại khiến mọi người nảy sinh cảm giác kính sợ từ tận đáy lòng.

Dường như hắn biết trên đời này không có người nào, không có việc gì có thể khiến hắn kiêng dè, làm đâu chắc đấy, bước từng bước ổn định tiến về phía trước.

Nói dễ hiểu hơn thì là, con người như Trình Nguyên Cảnh, không giống như con cháu nhà bình thường. Chỉ có thế lực cao nhất thiên hạ, mới có thể bồi dưỡng ra được người có khí chất mạnh mẽ lại nghiêm nghị như vậy.

Dân chúng sợ kẻ có tiền, kẻ có tiền lại sợ quan, quan dưới lại sợ quan trên, sợ hán vệ, sợ hoàng quyền. Tất cả mọi người đều có thứ khiến họ sợ hãi, cho nên ai làm gì cũng cẩn thận dè chừng, nơm nớp lo sợ. Mà Trình Nguyên Cảnh thì lại bình tĩnh khiến cho người ta vô thức phải nghe theo hắn.

Lâm Thanh Viễn vẫn tò mò về thân phận của Trình Nguyên Cảnh, vốn dĩ hắn ta tưởng rằng đây là con cưng của nhà nào đó, cố ý giấu đi tên tuổi gia tộc mình, trà trộn vào cùng với đám đệ tử tham gia khoa khảo để trải nghiệm cuộc sống. Sau đó mới biết được, thì ra Trình Nguyên Cảnh thật sự không có thân phận nào cả.

[FULL] Thái Tử Vạn PhúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ