Thấy Lưu ma ma làm như thế, Bàn Chi cũng bắt chước làm theo. Sau khi Trình Du Cẩn quay về nội thất, nàng tiếp tục chọn lựa nốt mấy cây trâm còn lại cho xong, sau đó ngồi vào bàn cơm, tâm trạng thư thái ăn bữa sáng.
Trình Du Cẩn rửa tay trong chậu rửa mặt, Liên Kiều cầm khăn lông đứng bên cạnh hầu hạ, nàng ấy nhỏ giọng nói: "Cô nương, hai người kia vẫn đang quỳ dưới chân tường đấy ạ."
"Quỳ thì sao." Trình Du Cẩn tỉ mỉ rửa sạch bụi bẩn trên tay, sau đó nhận lấy khăn lông Liên Kiều đang cầm trong tay, thấm khô vệt nước còn đọng trên tay, thờ ơ nói: "Bảo bọn họ quỳ một chỗ ngay ngắn vào, đừng làm ảnh hưởng nha hoàn đang trực đi lại trong viện."
Liên Kiều nhịn cười, trông có phần hả hê cười trên nỗi đau của người khác lên tiếng trả lời: "Vâng."
Hi vọng đại cô nương mềm lòng, còn không bằng tìm chỗ nào phong thủy bảo địa đất lành chim đậu để đầu thai còn nhanh hơn.
Liên Kiều nở mày nở mặt, đắc ý không nói lên lời. Nàng ấy đã không chướng mắt mấy người này từ lâu, trước đây Trình Du Cẩn phải khôn khéo không được làm mất lòng ai, ngay cả ngày thường đối xử với mấy điêu nô này cũng khách khí nhún nhường, trái lại cứ dung túng đến nỗi mấy bà tử này trở nên coi trời bằng vung không coi ai ra gì, thật sự cho rằng mình là người bên cạnh phu nhân nên có thể không kiêng dè gì. Đỗ Nhược thấy Liên Kiều bắt đầu đắc ý bèn lặng lẽ nhắc nhở nàng ấy một câu: "Đừng có đắc ý vênh váo, cẩn thận lại gây phiền phức cho cô nương đấy."
Liên Kiều liếc mắt nhìn Đỗ Nhược: "Ta biết, chẳng lẽ đến cả chút khoan dung độ lượng đó mà ta còn có thể không có hay sao?"
Hai người kia không quỳ được bao lâu đã chán nản quay về, Trình Du Cẩn yên tâm thêu đồ cưới trong phòng mình. Chẳng bao lâu sau, Khánh Phúc Quận chúa và Nguyễn thị đã vội vội vàng vàng đến Cẩm Ninh viện.
Lưu ma ma và Bàn Chi không dám nói mình làm hỏng chuyện, thế nên cả hai đều ra sức hắt nước bẩn lên người đối phương, ngàn sai vạn sai đều do đồ dĩ rẻ tiền đối diên kia. Khánh Phúc Quận chúa nghe Lưu ma ma kể lại như vậy thì nghiến răng nghiến lợi, bà mới đi tới cửa viện lại đúng lúc gặp phải Nguyễn thị.
Hai người họ liếc mắt nhìn nhau bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Trình Du Cẩn nghe nha hoàn bẩm báo, nàng bỏ kim xuống, tươi cười đi ra: "Mẫu thân, nhị thẩm, sao hai người lại tới đây thế?"
Nàng vừa nói đồng thời cũng liếc mắt nhìn ra đằng sau lưng hai người họ, thấy Trình Ân Bảo và Trình Ân Bi cũng có mặt ở đây, phía sau bọn họ còn có mấy gã sai vặt đi theo, trong ngực ôm rương sách.
Tâm trạng vui vẻ xem trò hay của Trình Du Cẩn lập tức thay đổi đột ngột xuống dốc không phanh, nàng không thích gây phiền phức cho người khác, cũng khó chịu nhất khi người khác làm phiền nàng. Trông ý tứ hành động này của Khánh Phúc và Nguyễn thị, chắc hẳn hai người này còn định tác chiến lâu dài, muốn để nàng trông nom quản giáo hài tử của hai người này miễn phí hay sao?
Trình Du Cẩn nhẫn nhịn cơn tức đang dâng lên trong lòng, tự nói với mình rằng trong lúc cãi nhau điều quan trọng nhất chính là giành được đỉnh cao đạo đức, nhất định phải làm cho đối phương tung ra loạt pháo đầu tiên. Cho nên nàng vẫn ôn hòa cười khách khí, nói: "Nhị đệ và tam đệ cũng tới rồi sao, mọi người mau vào đi."
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Thái Tử Vạn Phúc
RomanceTrình Du Cẩn là tỷ tỷ trong một cặp tỷ muội sinh đôi, vốn đã có một mối hôn sự tốt đẹp được định sẵn, thế nhưng sau này nàng mới biết, vị hôn phu Tĩnh Dũng Hầu đã nhìnn nhầm nàng thành muội muội cho nên mới tới cửa cầu hôn. Tĩnh Dũng Hầu và muội muộ...