Trạch Diên Lâm từ xa đã nghe thấy tiếng cười của Lâm Thanh Viễn, đến gần thì thấy Lâm Thanh Viễn cười chảy cả nước mắt, mới tò mò hỏi: "Các ngươi đang trò chuyện gì mà vui vẻ thế?"
Lâm Thanh Viễn lau khô nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt, lập tức định kể lại cho Trạch Diên Lâm nghe chuyện vừa xảy ra: "Trạch huynh, ta nói ngươi nghe, không ngờ Cảnh Hành cũng có lúc cảm xúc bị dao động, vừa rồi hắn còn nói đùa với ta, nói..."
"Lâm Thanh Viễn." Giọng nói Trình Nguyên Cảnh vang lên, giọng điệu của hắn từ tốn, ung dung nhưng Lâm Thanh Viễn lại lập tức dừng lại, không tiếp tục kể nữa. Trạch Diên Lâm thấy vậy thì sửng sốt, y quan sát Trình Nguyên Cảnh một cách tỉ mỉ, nhưng lại không nhìn ra manh mối gì cả. Trạch Diên Lâm nửa đùa nửa thật nói một câu: "Các ngươi nói gì mà ngay cả ta cũng không được biết vậy?"
Tuy Lâm Thanh Viễn là người thích trêu đùa, nhưng lại biết phân biệt nặng nhẹ, hắn ta biết Trình Nguyên Cảnh không nói đùa, nếu hắn ta thật sự nói thì sẽ đắc tội với Trình Nguyên Cảnh. Nhưng mà Trạch Diên Lâm lại là Quốc Công, người khác càng giấu diếm thì y càng muốn ép người đó nói ra. Thấy bầu không khí dần dần trở nên cứng ngắc, Trình Nguyên Cảnh nói: "Đó là chuyện riêng tư của ta, từ trước đến nay ta không thích nói với người ngoài. Nếu Thái Quốc công thật sự muốn biết, chi bằng hãy hỏi ta vào hôm khác."
Trạch Diên Lâm như giẫm phải đinh, không biết nói sao đành cười giả lả: "Thì ra là chuyện riêng của Trình Cửu, là ta đã lỗ mãng rồi."
Chỉ có Lâm Thanh Viễn nghe vậy, không kìm được cụp mi, len lén quay đầu nhìn Trình Nguyên Cảnh. Vừa rồi bọn họ nói về Trình Du Cẩn, tuy nói là chuyện của nữ nhi trong nhà không tiện nói với nam nhân bên ngoài, nhưng chỉ cần nói một câu "Là chuyện về Trình đại cô nương" thì Thái Quốc công cũng sẽ không truy hỏi nữa. Vì sao Trình Nguyên Cảnh nhất quyết phải kết thúc câu chuyện như vậy, còn nói đây là việc riêng của hắn nữa chứ?
Giống như là không muốn nam nhân khác nói về Trình Du Cẩn vậy. Nhưng Trình đại cô nương là chất nữ của Trình Nguyên Cảnh, còn là khuê nữ đang cần tìm mối hôn sự, giới thiệu mặt tốt của nàng ấy cho nam nhân có quyền có thế, không phải là chuyện tốt hay sao?
Lâm Thanh Viễn phát hiện chuyện mà hắn ta nghĩ không thông càng ngày càng nhiều.
Trình Du Cẩn trở lại phòng của mình, nửa đêm hôm qua nàng bị đánh thức, sau đó không ngủ lại được nữa, buổi tối thì thức cả đêm canh ở linh đường lạnh lẽo, buổi sáng hôm nay cũng bận rộn đón khách rồi tiễn khách, đến thời gian ngồi nghỉ uống miếng nước cũng không có. Buổi sáng chạy đi chạy lại liên tục, dần dần đến trưa nàng cảm thấy không còn sức chạy nữa, lúc đi đường người cứ lâng lâng, phải cố chút sức cuối cùng mới không để lộ vẻ mệt mỏi ra ngoài. Nhưng dù sao Trình Du Cẩn cũng không phải mình đồng da sắt, cơ thể không chịu nổi dày vò một ngày một đêm, vừa hay bây giờ có lời của Trình Nguyên Cảnh nên Trình Du Cẩn thuận thế quay về phòng ngủ bù. Nếu lát nữa Trình lão phu nhân hỏi đến, nàng sẽ lôi Trình Nguyên Cảnh ra làm bia đỡ đạn.
Trình Du Cẩn vừa về phòng đã ngã xuống giường ngủ, ngủ một giấc thật sâu, nàng ngủ xuyên cả buổi chiều, mãi đến chập tối, Trình Du Cẩn cảm thấy đói bụng, mới chậm rãi tỉnh lại.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Thái Tử Vạn Phúc
RomanceTrình Du Cẩn là tỷ tỷ trong một cặp tỷ muội sinh đôi, vốn đã có một mối hôn sự tốt đẹp được định sẵn, thế nhưng sau này nàng mới biết, vị hôn phu Tĩnh Dũng Hầu đã nhìnn nhầm nàng thành muội muội cho nên mới tới cửa cầu hôn. Tĩnh Dũng Hầu và muội muộ...