Với sự dẫn dắt của nha hoàn, Trình Du Mặc ngồi vào vị trí đầu tiên ở phía dưới chỗ ngồi của Trình lão phu nhân. Từ khi bước vào cửa cho đến lúc ngồi xuống, trong khoảng cách mười bước ngắn ngủi này, Trình Du Mặc đã thực sự cảm nhận được điểm khác biệt giữa một nữ nhân đã xuất giá và một nữ nhi trong nhà. Nghi Xuân Hầu phủ đối đãi với nàng ta bằng lễ nghi dành cho khách chứ không còn xem nàng ta là nhị cô nương nữa.
Vì Trình Du Mặc đã bước vào nên cả nhóm nữ quyến đều đứng lên để sắp xếp thứ tự chỗ ngồi một lần nữa, sau đó lại ngồi xuống. Trình lão phu nhân nheo mắt lại, hỏi han Trình Du Mặc về những chuyện bên nhà phu quân nàng ta như một thông lệ, đơn giản chỉ là những câu hỏi như: Nàng ta ăn có ngon miệng không, ngủ có ngon giấc không, cô gia đối xử với nàng ta như thế nào,...
Trình Du Mặc lần lượt trả lời từng câu một, các câu trả lời cũng hết sức thỏa đáng, chuẩn mực. Vì đang ở trước mặt nhiều người như vậy nên đương nhiên Trình Du Mặc không thể nói xấu Hoắc gia. Cho dù thực sự có chuyện uất ức nào đó, Trình Du Mặc cũng chỉ được oán trách và kể khổ với một mình Nguyễn thị sau khi mọi người rời đi mà thôi.
Rõ ràng Trình lão phu nhân vô cùng hài lòng với những câu trả lời như vậy. Vì đã có Trình lão phu nhân mở đầu nên những người khác cũng hỏi theo, ngươi một câu ta một lời để hỏi Trình Du Mặc về cuộc sống thường ngày của nàng ta. Nhóm nữ quyến hàn huyên một hồi trong phòng. Trình lão phu nhân thấy cũng sắp đến giờ nên đã lên tiếng: "Hãy ra ngoài báo với đại gia một tiếng rằng cô gia đã đưa nhị cô nãi nãi về nhà lại mặt từ sáng sớm rồi. Thời gian ăn điểm tâm chẳng còn bao nhiêu nữa, để sau bữa trưa hẵng nói chuyện tiếp vậy."
Đám nha hoàn cúi đầu đáp lại. Một lúc sau, ngoại viện truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, xen lẫn với tiếng nói chuyện của một nam tử. Đó là nhóm người Trình Nguyên Hiền đang tiến vào.
Hoắc Trường Uyên cũng đi theo mọi người bước vào chính phòng của Trình lão phu nhân.
Nhóm nam tử vừa bước vào thì đã có vô số người đứng dậy chào hỏi. Sau đó, Nguyễn thị và Khánh Phúc Quận chúa đều tự giác bước tới bên cạnh phu quân của mình, đồng thời cất tiếng hỏi han ân cần. Giờ phút này, thân phận của Trình Du Mặc đã thay đổi rõ ràng rồi. Trước đây, nàng ta chỉ cần đứng dậy thỉnh an mà thôi. Nhưng hôm nay, sau khi đã vấn an phụ thân, bá phụ và thúc phụ, Trình Du Mặc còn phải bước nhanh đến bên cạnh Hoắc Trường Uyên rồi khẽ nói: "Hầu gia, chàng đã tới rồi."
Các vị trưởng bối nghe vậy đều bật cười. Trình Du Mặc ngượng ngùng vì bị mọi người cười trêu nên vội vàng cúi đầu xuống. Mặc dù những người này đều hết sức quen thuộc với Hoắc Trường Uyên nhưng mà tại thời khắc này, hắn ta lại cảm thấy không thoải mái cho lắm. Vừa quay đầu lại, Hoắc Trường Uyên đã trông thấy Trình Du Cẩn đang đứng trước cửa Noãn Các, vừa mỉm cười vừa nhìn chăm chú vào bọn họ.
Trông nàng như một vị tỷ tỷ thùy mị đang nhìn muội muội đã xuất giá của mình.
Cảm giác kỳ lạ trong lòng Hoắc Trường Uyên càng lúc càng nặng nề hơn, đặc biệt là khi nhìn vào Trình Nguyên Hiền. Trong ngày cử hành hôn lễ hôm đó, Hoắc Trường Uyên đã trông thấy một vài hình ảnh gián đoạn. Mặc dù không biết những hình ảnh đó là thật hay giả nhưng hắn ta lại ngờ ngợ nhận ra: Vốn dĩ Trình Nguyên Hiền mới là nhạc phụ của mình. Thế mà bây giờ, ông ta lại trở thành một bá phụ bình thường. Mỗi lần nhìn vào đối phương, Hoắc Trường Uyên lại cảm thấy bản thân đang bị tâm thần phân liệt.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Thái Tử Vạn Phúc
RomanceTrình Du Cẩn là tỷ tỷ trong một cặp tỷ muội sinh đôi, vốn đã có một mối hôn sự tốt đẹp được định sẵn, thế nhưng sau này nàng mới biết, vị hôn phu Tĩnh Dũng Hầu đã nhìnn nhầm nàng thành muội muội cho nên mới tới cửa cầu hôn. Tĩnh Dũng Hầu và muội muộ...