Chương 55

173 2 0
                                    

Sắc mặt Nguyễn thị tái mét, Trình lão phu nhân liếc nhìn bà ta với ánh mắt ngầm uy hiếp, như là muốn cố tình nhắc nhở, bà ấy nói: "Làm người, điều tối kỵ nhất là làm việc không có tôn ti trật tự, không phân biệt rõ tình hình. Nếu đã làm sai, bị trưởng bối khiển trách, biết sửa đổi là được. Sợ nhất là người cứ không biết thân biết phận, hại người hại mình. Phu nhân lão nhị, con đã hiểu chưa?"

Nguyễn thị đã rõ ngụ ý đằng sau lời nhắc nhở của Trình lão phu nhân, đương nhiên bà ta hiểu. Năm xưa, bà ta sinh hạ được đôi song sinh nhưng khi đó lão thái thái chọn một đứa bé khoẻ mạnh đưa cho đại tẩu. Sau sinh, cơ thể bà ta bị suy nhược, lúc nhớ con, nhớ đến mức cầm lòng không được mà bật khóc. Bà ta lén lút đi thăm Trình Du Cẩn thì lại bị nhũ mẫu của Khánh Phúc Quận chúa buông lời châm chọc, mỉa mai, kể từ đó Nguyễn thị đã hiểu thấu điều này. Trình Du Cẩn là nữ nhi mình sinh ra nhưng lại không thuộc về mình, chỉ có Mặc Nhi mới toàn tâm toàn ý xem bà ta là mẫu thân.

Về sau, hai đứa trẻ ngày một lớn lên, Mặc Nhi dần dần biết ngồi, biết bò, biết đi, biết nói. Toàn bộ tâm trí của Nguyễn thị đều dồn hết cho Trình Du Mặc, gần như không còn tinh thần và sức lực để nghĩ tới đại nữ nhi. Sau đó, bà ta lại có thêm hai nhi tử là Trình Ân Từ và Trình Ân Bi, Nguyễn thị càng không chú ý tới Trình Du Cẩn nữa.

Chỉ khi nào bà ta đến đây thỉnh an Trình lão phu nhân, thấy Trình Du Cẩn theo sau Khánh Phúc Quận chúa thì bà ta mới giật mình nhận ra, à, thì ra Trình Du Cẩn lại cao lớn hơn nhiều rồi.

Thời gian thấm thoát qua đi, dáng vẻ trưởng thành của cô nương này khiến Nguyễn thị cảm thấy thật xa lạ. Trình Du Cẩn khéo léo lại hiểu chuyện, không ồn ào lớn tiếng, khi gặp chuyện khó hiểu, nàng sẽ yên lặng mở to mắt nhìn chằm chằm, không hề giống những đứa trẻ khác động một tí là quấy khóc.

Đến sau này, khi những đứa trẻ dần trưởng thành, khoảng cách giữa Trình Du Cẩn với người cùng trang lứa ngày càng rõ rệt, Nguyễn thị thường hay nghe Trình lão phu nhân khen ngợi Trình Du Cẩn trước mặt mọi người, còn Mặc Nhi chỉ có thể ngồi một bên lắng nghe, ánh mắt lạc lõng. Cảnh tượng ấy đã hoàn toàn kích thích Nguyễn thị. Xuất thân của Khánh Phúc Quận chúa cao hơn bà ta, tiếng nói trong nhà có uy quyền hơn bà ta đã đành, lẽ nào đến cả đứa bé mà đại tẩu nuôi lớn cũng tốt hơn con của bà ta sao?

Tình cảm của Nguyễn thị dành cho Trình Du Cẩn quá đỗi phức tạp, có cả thương xót, tiếc nuối, ân hận, và cũng có cả hờ hững, giận cá chém thớt với đại nữ nhi của mình, bao gồm cả sự ghen ghét đố kị. Đến mức mà Nguyễn thị vẫn luôn không thể đối mặt với sự thật rằng Trình Du Cẩn đã được nhận làm con nuôi. Mỗi khi có cơ hội, bà ta lại sẽ nhắc nhở một câu trước mặt Trình Du Cẩn. Tuy Nguyễn thị muốn Trình Du Cẩn có một cuộc đời tốt đẹp nhưng cũng sợ cuộc sống của Trình Du Cẩn lại quá tốt, vượt qua Trình Du Mặc. Điều quan trọng hơn là, Trình Du Cẩn không nên lãng quên phụ thân và mẫu thân của nàng, càng không được gần gũi, thân cận với nữ nhân Khánh Phúc Quận chúa đó.

Mỗi lần Nguyễn thị nhìn thấy Trình Du Cẩn, tâm tình bà ta lúc nào cũng có những thay đổi vừa tế nhị lai vừa phức tạp. Nhưng bà ta chưa bao giờ nghĩ rằng, Trình Du Cẩn sẽ oán hận bà ta, không nhận người mẫu thân này. Nên nhớ rằng, chính Nguyễn thị mới là người đưa Trình Du Cẩn đến thế gian này, sinh ra nàng đã là ân tình to lớn biết chừng nào. Vì cớ gì mà Trình Du Cẩn lại không được hiếu thảo với bọn họ? Cho dù Trình Du Cẩn được người khác nuôi nấng, thì nàng vẫn nên toàn tâm toàn ý quan tâm phụ mẫu thân sinh của mình mới phải, sau này trưởng thành quay về nhận tổ quy tông, báo đáp gấp bội cho phụ mẫu và huynh đệ. Vì sao nàng lại không thể gần gũi với gia đình máu mủ của mình chứ?

[FULL] Thái Tử Vạn PhúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ