Càng không dễ nuôi thì bọn họ lại càng muốn nuôi, càng không dễ chinh phục thì bọn họ càng phải chinh phục. Tiền tài tài phú có là cái gì, dù sao bọn họ cũng có rất nhiều. Trạch Diên Lâm hiện giờ chính là người như thế, Trình Du Mặc có giọng nói dịu dàng, tiếng cười lanh lảnh, ngoan ngoãn nhìn y đầy sùng bái, đương nhiên Trạch Diên Lâm rất hưởng thụ chuyện được nữ tử sùng bái, nhưng có rất nhiều nữ nhân sùng bái y, trái lại kiểu lạnh nhạt thờ ơ, hoàn toàn không thèm để ý của Trình Du Cẩn mới càng thu hút ánh mắt của Trạch Diên Lâm nhìn về phía nàng.
Vốn dĩ Trạch Khánh bị Trình Du Cẩn đả kích đến hoài nghi nhân sinh, tức giận đến mức ngồi dưới đất khóc, nhưng cậu đã gào khóc một lúc lâu mà vẫn chưa có người lớn nào chịu thỏa hiệp. Trạch Khánh thấy hơi sợ hãi, tất cả những thủ đoạn trước đấy cậu biết đều đã mất hết tác dụng trước mặt Trình Du Cẩn, ngay vào lúc cậu đang không biết làm gì mới đúng thì Trạch Diên Lâm đi tới.
Cha cậu đến rồi! Trạch Khánh lập tức bắt được vị cứu tinh, cậu rất vui mừng gọi một tiếng "Cha", sau đó lại ngồi dưới đất giận dỗi, chờ mấy người lớn đến dỗ dành cậu. Trạch Khánh đã hạ quyết tâm, lần này nhất định phải khiến nữ tử không biết tốt xấu kia đẹp mặt, nàng không ôn tồn cầu xin cậu thì chắc chắn cậu sẽ không đứng dậy.
Trạch Khánh cố làm ra vẻ đã khóc rất lâu, tiếng khóc càng ngày càng nhỏ đi, mãi đến khi chỉ còn nhỏ như tiếng muỗi kêu, cuối cùng không nghe thấy gì nữa mà vẫn không đợi được phụ thân đến dỗ dành cậu.
Sao lại thế này? Trạch Khánh thấy hơi hoảng sợ, lúc trước đâu có vậy đâu, chỉ cần cậu vừa khóc là chắc chắn mấy người tổ mẫu và thẩm mẫu sẽ lập tức hoảng hốt cuống quýt chạy đến dỗ dành cậu, dù cậu có muốn cái gì thì cũng lập tức đồng ý ngay. Nhưng lần này, sao lại không có tác dụng chứ?
Trong lòng Trình Du Cẩn đang buồn phiền chuyện vì sao Thái tử lại tức giận, rốt cuộc hắn đang giận chuyện gì? Trong lòng nàng bực bội nên không có mấy kiên nhẫn nghe Trạch Khánh nói chuyện, ngược lại là Trình Du Mặc lại cực kỳ nịnh nọt, vừa nói chuyện vừa cười rất vui vẻ với Trạch Diên Lâm. Trình Du Cẩn hoàn toàn không nghe, nàng lập tức nhìn thấy Trạch Khánh vẫn còn đang ngồi trên mặt đất, Trình Ân Bảo thấy bọn họ không chú ý nên muốn lén lút chuồn ra để tìm cứu viện.
Trình Ân Bảo vừa mới chạy đi được hai bước, phía sau lưng có một giọng nói chậm rãi vang lên: "Trình Ân Bảo."
Ba từ này phát âm rõ ràng, giọng điệu bình thản, giữa các từ ngắt quãng đều đều Trình Ân Bảo nghe thấy thì bắp chân mềm nhũn. Hắn rất không tình nguyện quay đầu lại, nhỏ giọng trả lời: "Đại tỷ tỷ."
Trình Du Cẩn cười nhìn hắn: "Tam đệ, tiểu Thế tử của Thái Quốc Công phủ còn đang ở đây mà, ngươi định đi đâu thế?"
Trình Du Cẩn vừa lên tiếng, mọi người lập tức dừng nói chuyện, tập trung ánh mắt nhìn về phía biểu cảm cười như không cười của Trình Du Cẩn. Nhìn theo tầm mắt của Trình Du Cẩn, bọn họ quay đầu nhìn thấy hai đứa nhỏ ở bên cạnh.
Ngón tay Trình Ân Bảo nắm chặt lấy xiêm y, vốn dĩ hắn muốn lớn tiếng cãi lại, nhưng trong ánh mắt của Trình Du Cẩn, giọng của hắn càng ngày càng nhỏ: "Ta có việc cần tìm nương với tổ mẫu."
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Thái Tử Vạn Phúc
RomanceTrình Du Cẩn là tỷ tỷ trong một cặp tỷ muội sinh đôi, vốn đã có một mối hôn sự tốt đẹp được định sẵn, thế nhưng sau này nàng mới biết, vị hôn phu Tĩnh Dũng Hầu đã nhìnn nhầm nàng thành muội muội cho nên mới tới cửa cầu hôn. Tĩnh Dũng Hầu và muội muộ...