Tết năm nay Trình Du Cẩn quá bình tĩnh và lạnh lùng. Nàng nhìn mọi người trong Nghi Xuân Hầu phủ dựng pháo trúc rồi đốt để dây pháo phát ra tiếng đùng đùng đinh tai nhức óc. Trình Ân Bảo bị Khánh Phúc Quận chúa bọc kín ba lớp trong ba lớp ngoài đang đứng trong sân kêu la om sòm, chỉ huy người hầu đặt pháo trúc.
Pháo trúc nhiều màu sắc được phóng lên cao chiếu rọi khoảng sân lúc sáng lúc tối. Mọi người núp trong hành lang vừa ngạc nhiên vừa vui sướng chỉ trỏ pháo hoa rồi bàn tán xôn xao. Năm mới là thời điểm hiếm hoi được nghỉ ngơi nên người hầu trong Nghi Xuân Hầu phủ cũng thả lỏng. Giờ phút này mọi người đang đứng đầy hành lang ríu rít nói chuyện. Ngay cả Trình lão phu nhân xưa nay ăn trên ngồi trước cũng được nha hoàn đỡ ra ngoài ngắm pháo hoa. Nhìn mấy đứa cháu chạy loạn trong sân, dáng vẻ đầy sức sống, Trình lão phu nhân vui mừng cười.
Khánh Phúc Quận chúa và Nguyễn thị cũng chen tới bên cạnh Trình lão phu nhân, lúc thì chỉ chỗ pháo hoa này đẹp ghê, lúc lại dặn dò lão phu nhân cẩn thận tàn pháo. Đám trẻ con mặc đồ đỏ đang chạy qua chạy lại ngoài sân luôn chọc cho người lớn phải bật cười. Trình Du Cẩn đứng ở xa xa nhìn cảnh tượng này. Lý trí nói cho nàng biết rằng mình cũng nên đi qua đó nói mấy lời may mắn cát tường với Trình lão phu nhân. Thế nhưng đã qua một lúc lâu mà nàng vẫn đứng nguyên một chỗ hờ hững nhìn đám người Khánh Phúc Quận chúa và Trình lão phu nhân.
Dưới thời tiết này, trông bọn họ càng giống người một nhà. Trình Du Cẩn chẳng khác gì một người ngoài không có chỗ đặt chân ở đây. Giữa nàng và mọi chuyện diễn ra trong mảnh sân kia như có một lớp màng ngăn cách. Dù nàng đi tới đâu tiếng cười nói cũng sẽ dừng lại. Mặc dù miệng bọn họ luôn nhiệt tình gọi nàng nhưng trên mặt lúc nào cũng không thoải mái. Chỉ có khi nàng đi rồi bọn họ mới thầm thở phào nhẹ nhõm rồi tự do thoải mái chuyện trò.
Trình Du Cẩn không thể dung hoà được vào đó. Thật ra thì nàng cũng không nghĩ đến việc phải dung hoà. Cứ như có một bình phong vô hình ngăn cách nàng và tất cả mọi chuyện vậy. Trình Du Cẩn nhìn một hồi, thật sự không cảm nhận được sự vui vẻ nên đã nương theo sự che chở của bóng đêm mà lặng lẽ quay người đi.
Nàng về phòng mình. Hôm nay là giao thừa nên nha hoàn và ma ma đều chạy ra ngoài ngắm pháo hoa cả rồi. Khoảng sân nhỏ bình thường luôn gọn gàng quy củ nay lại hơi trống rỗng. Trình Du Cẩn ngồi bên cửa sổ. Tiếng cười đùa bên ngoài xuyên qua hết lớp cửa này đến lớp cửa khác, đến khi tới được tai nàng thì đã loãng đi nhiều rồi. Ngay cả tiếng pháo nổ cũng không còn vang dội nữa.
Chỉ có cơn tức giận trong người là vẫn nhắc nhở nàng về mọi chuyện.
Trình Du Cẩn ngạc nhiên nhìn ra bên ngoài rồi lại không nhịn được mà thả hồn vào cõi thần tiên. Giao thừa là dịp nhà nhà đoàn viên nhưng nàng lại không biết nhà mình ở nơi nào. Dù là Khánh Phúc Quận chúa hay Nguyễn thị thì giờ phút này cũng đều đang vui vẻ ăn tết bên con mình cả. Trước kia Trình Du Cẩn chỉ biết làm phiền cuộc đoàn tụ của bọn họ. Chỉ là giờ nàng biết điều rồi, sẽ không chạy tới nơi không thuộc về mình đó nữa.
Cả đại phòng và nhị phòng đều không có đất cho nàng đứng. Trình Du Cẩn không biết mình còn có thể đi đâu được nữa. Trước kia còn có Trình Nguyên Cảnh lạc đàn nên nàng có thể đi tìm hắn nói chuyện, thành ra cũng không cảm thấy cô đơn lắm. Bây giờ Trình Nguyên Cảnh không ở đây nữa, Trình Du Cẩn mới phát hiện ra mình ở đâu cũng như nhau cả.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Thái Tử Vạn Phúc
RomanceTrình Du Cẩn là tỷ tỷ trong một cặp tỷ muội sinh đôi, vốn đã có một mối hôn sự tốt đẹp được định sẵn, thế nhưng sau này nàng mới biết, vị hôn phu Tĩnh Dũng Hầu đã nhìnn nhầm nàng thành muội muội cho nên mới tới cửa cầu hôn. Tĩnh Dũng Hầu và muội muộ...