Cung điện lớn như vậy lại trở nên vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng của Lý Thừa Cảnh, giọng nói từ tốn không nhanh không chậm kia tràn đầy khí phách.
Lý Thừa Cảnh vừa mới mở miệng đã ôm tất cả trách nhiệm vào người mình, vốn dĩ ý định ban đầu của Dương Thái hậu là dùng chuyện này để làm khó Trình Du Cẩn nhưng Lý Thừa Cảnh làm như thế này, trái lại khiến cho Dương Thái hậu khó mà nói gì thêm. Dương Thái hậu nhướng mày, nói: "Thái tử cũng bảo vệ Thái tử phi quá đấy. Nhưng đã bước vào cửa hoàng thất, phải hiểu cấp bậc lễ nghĩa, biết đại thể chính là thứ quan trọng nhất, nhất là khi Thái tử phi là Hoàng hậu tương lai, sớm muộn gì trọng trách trên người Hoàng Hậu cũng phải giao lại cho nàng ta. Nếu Thái tử phi không gương mẫu làm gương, những nữ nhân khác trong thiên hạ trông thấy Thái tử phi làm thế cũng học rồi làm theo, vậy phải làm thế nào cho phải đây?"
Dương Thái hậu chỉ chăm chăm chỉ đích danh nàng khiến cho Trình Du Cẩn không thể tiếp tục ngồi yên được nữa, nàng luồn hai tay vào trong tay áo rồi đứng dậy. Lý Thừa Cảnh ngồi bên cạnh nàng, cũng đứng dậy cùng với nàng.
Trình Du Cẩn cúi đầu nhìn xuống, nghe lời răn dạy: "Thái hậu nương nương nói đúng lắm, nhi thần xin thụ giáo. Nhưng bệ hạ đang tuổi tráng niên, Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, vẫn còn có rất nhiều thứ nhi thần phải học hỏi Hoàng hậu nương nương. Thái hậu nói những lời này quả thật khiến nhi thần sợ hãi."
Dương Thái hậu quả thật vô cùng kiên nhẫn châm ngòi ly gián quan hệ giữa bọn họ và Hoàng đế mà, bây giờ ngay trước mặt mọi người trong hậu cung, Hoàng đế cũng có mặt ngồi ở đây, Dương Thái hậu lại nói cái gì mà "Thái tử phi chính là Hoàng hậu tương lai", tâm tư quả thực là khó lường mà.
Thấy Trình Du Cẩn tỏ rõ lập trường ngay lập tức, tuy Dương Thái hậu thất vọng nhưng cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa. Những lời châm ngòi ly gián như thế này chỉ nhẹ nhàng nói một vài câu là đủ rồi, nói nhiều trái lại sẽ khiến chuyện trở nên tầm thường. Lần này không thành công, sau này vẫn còn cơ hội.
Dương Thái hậu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó đột nhiên đổi giọng, nói: "Thái tử phi tiến cung cũng đã nửa năm rồi nhỉ, nửa năm nay Đông cung vẫn trống không, trong cung đến cả người hầu hạ Thái tử cũng không có. Tuy nói những lời này có thể khiến người ta chán ghét nhưng ai gia thân là tổ mẫu, người đóng vai ác này ai gia không làm thì còn ai có thể làm được? Thái tử phi, ai gia biết những câu ai gia sắp nói con sẽ không thích nghe nhưng con là tấm gương sáng của nữ tử trong thiên hạ, ghen ghét đố kỵ chính là đại kỵ. Theo quy định, bên cạnh Thái tử phải có tài nhân, tuyển thị, thục nữ thế nhưng bây giờ cũng đã nửa năm rồi, vậy mà đến một người cũng không có. Chuyện như này lan truyền ra ngoài để những nữ tử khác nghe được, đến lúc đấy triều đình nên giáo hóa, cảm hóa thiên hạ thế nào đây? Thái tử phi, con nói xem ta nói có đúng không?"
Trình Du Cẩn cúi đầu, nàng đã sớm đoán được tình huống này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, chỉ có điều nàng không ngờ cửa ải này lại diễn ra trong khung cảnh như vậy.
Nạp thiếp là một trở ngại mà chính thê không thể trốn tránh được. Trong những nhà cao môn vọng tộc, quả thực thê thiếp là chuyện thường tình, hiển nhiên như uống nước ăn cơm, từ nhỏ Trình Du Cẩn đã trông thấy phụ thân thúc bá nạp từng người thiếp vào cửa, thậm chí cô phụ, biểu huynh đệ của nàng cũng không ngoại lệ. Sắp xếp xử trí thiếp thất của trượng phu giống như cách thức quản gia vậy, dường như cả hai đã trở thành kỹ năng mà mỗi khuê tú nhất định phải học trong cuộc đời.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Thái Tử Vạn Phúc
RomanceTrình Du Cẩn là tỷ tỷ trong một cặp tỷ muội sinh đôi, vốn đã có một mối hôn sự tốt đẹp được định sẵn, thế nhưng sau này nàng mới biết, vị hôn phu Tĩnh Dũng Hầu đã nhìnn nhầm nàng thành muội muội cho nên mới tới cửa cầu hôn. Tĩnh Dũng Hầu và muội muộ...