"Những lời này của ngươi là thật chứ?" Đậu Hy Âm ngồi trên ghế cao trong Thọ Vương phủ, sau khi nghe vậy thì thấy kích động đến mức cả người vô thức nghiêng về phía trước rồi xác nhận lại lần nữa.
"Bẩm, vô cùng chính xác."
Đôi mắt Đậu Hy Âm mở to ra, dựa người vào tay vịn trên ghế, vẻ mặt dường như có chút đăm chiêu. Nàng ta suy nghĩ một hồi, đột nhiên trở nên hưng phấn, lập tức đứng lên nói: "Người đâu, chuẩn bị xe, bổn vương phi muốn vào cung."
"Lần này Lưu thái y có công, ban thưởng hậu hĩnh. Sau này ngươi hãy theo dõi kỹ Triệu thái y, nếu có tin gì thì lập tức đến bẩm báo với bổn vương phi. Chỉ cần ngươi làm tốt, bổn vương phi sẽ tuyệt đối không bạc đãi ngươi."
. . .
Từ Ninh cung, Dương Thái hậu được ma ma đỡ dậy, thong thả uống thuốc. Năm nay, mùa mưa kéo dài, trong kinh thành có rất nhiều người đã bị ốm, dù sao Dương Thái hậu đã lớn tuổi rồi, thân phận dù có là Thái hậu cao quý thì cũng không may mắn thoát khỏi.
Bà ta đã mang bệnh lâu ngày, thái y ngày ngày đến đây bắt mạch, dùng biết bao nhiêu dược liệu quý giá, nhưng bệnh tình của Dương Thái hậu vẫn không tốt lên chút nào.
Lúc có cung nhân vào bẩm báo: "Thọ Vương phi đến ạ." khiến cho Dương Thái hậu vô thức nhíu mày lại, vẻ mặt lộ ra sự chán ghét nói: "Sao nó lại đến đây?"
Từ sau khi xảy ra sự việc hồi tết Nguyên tiêu, Dương Thái hậu đã cãi nhau to với Dương Phủ Thành nên bà ta hoàn toàn không muốn gặp mẫu tử Dương Nghiên chút nào. Dương Thái hậu suy tính cả đời, thủ đoạn vô cùng độc ác, đã làm chuyện có lỗi với rất nhiều người, nhưng lại hết lòng hết nghĩa giúp đỡ Dương gia, bà ta cho Đậu Hy Âm sống trong vinh sủng suốt mười lăm năm, cuối cùng Đậu Hy Âm lại báo đáp bà ta như vậy. Còn đồ vô ơn Dương Nghiên kia nữa, lại dám thề thốt đủ điều, nói đều do Dương Thái hậu bất công, trong số các tỷ muội chỉ thiên vị mỗi Dương Hoàng hậu, mặc kệ chết sống của Dương Nghiên.
Dương Thái hậu tức đến giậm chân, từ đó về sau chẳng thèm quan tâm đến chuyện của nhị Hoàng tử nữa. Bà ta tội gì mua dây buộc mình, tốn công tốn sức chọn lựa thế lực chính trị cho nhị Hoàng tử, cuối cùng không ai cảm kích bà ta, quay người còn bị người khác mắng là lo chuyện bao đồng, can thiệp quá sâu. Nhị Hoàng tử thích cưới ai thì cưới, vì thế chuyện của Dương gia bọn họ, Dương Thái hậu sẽ không bao giờ lo đến nữa.
Tuy rằng đã quyết tâm tuyệt tình không quản chuyện của Dương gia nữa, nhưng trong lòng Dương Thái hậu vẫn thấy tổn thương. Bởi vì tâm trạng vẫn luôn buồn bực u uất nên đến tháng sáu trời đổ mưa liên miên, cơ thể Dương Thái hậu đã suy yếu đến cùng cực, cuối cùng ngã bệnh luôn từ đó.
Bệnh đến như núi đổ. Người bị bệnh vốn có tâm trạng không ổn định, tuy rằng mỗi ngày Dương Thái hậu đều dùng sơn hào hải vị, nhưng nhìn quanh đại điện, trước mắt chỉ còn lại những lão ma ma và cung nữ già đều đang độ tuổi xế chiều, không có tôn tử hầu hạ dưới gối, cũng không có nhi tử nhi tức bên cạnh chăm sóc, thật là một cảnh tượng đáng thương.
Tuy rằng mấy hôm nay cũng có người tới thỉnh an, ví dụ như Trình Du Cẩn, mỗi ngày đều kiên trì đến. Nhưng những vãn bối đều chỉ đến nhìn mặt rồi đi luôn, Trình Du Cẩn là tôn tức, hầu hạ lão bà bà vốn không phải là trách nhiệm của nàng, chứ đừng nói nàng còn đang là người mang thai. Về phần nhi tử nhi tức đáng lẽ nên phụng dưỡng Dương Thái hậu, một người là Hoàng đế - bận trăm công nghìn việc, một người là Hoàng hậu - cai quản lục cung, đều là người bộn bề, mỗi ngày đến đây hỏi han một câu cũng đã là hiếu thuận lắm rồi, Dương Thái hậu cũng không hy vọng xa vời gì hai người kia sẽ chăm sóc cho bà ta. Về phần các phi tần khác, Dương Thái hậu chê các nàng tranh cãi ồn ào, lắm mưu nhiều kế nên cho người chặn ở cửa không muốn tiếp. Tình trạng sức khỏe hiện tại của Dương Thái hậu, đã không muốn nhìn các nàng suốt ngày đấu đá nhau nữa rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Thái Tử Vạn Phúc
RomanceTrình Du Cẩn là tỷ tỷ trong một cặp tỷ muội sinh đôi, vốn đã có một mối hôn sự tốt đẹp được định sẵn, thế nhưng sau này nàng mới biết, vị hôn phu Tĩnh Dũng Hầu đã nhìnn nhầm nàng thành muội muội cho nên mới tới cửa cầu hôn. Tĩnh Dũng Hầu và muội muộ...