Trình Du Mặc đang ngồi dựa lên chăn đệm, trên mặt đầy nước mắt, khuôn mặt tái nhợt không có một giọt máu, cổ tay gầy đến mức chỉ còn lại da bọc xương.
Nguyễn thị cũng ngồi ở một bên giường lau nước mắt: "Mặc Nhi à, con và Hầu gia vẫn còn trẻ, sau này sẽ còn cơ hội mà."
Không biết những lời này đã chạm đến chỗ đau nào trong lòng của Trình Du Mặc, làm cảm xúc vốn đã bình tĩnh của nàng ta lại trở nên kích động. Hai ngày nay, Trình Du Mặc đã khóc quá nhiều, cơ thể yếu ớt cộng thêm sự đau khổ đã làm đôi mắt nàng ta vừa đỏ vừa khô, tựa như là đã sắp sửa mù lòa. Đến bây giờ, nàng ta rõ ràng đang khóc nhưng lại không có nổi một giọt nước mắt nào rơi xuống.
Nguyễn thị thấy vậy càng đau lòng hơn, bà ta vừa siết chặt tay Trình Du Mặc vừa nói: "Mặc Nhi, con cũng không thể nào cứ như vậy được. Lúc đó, Hầu gia cũng không cố ý, chỉ trách đứa nhỏ này đến không đúng lúc. Không ai biết rằng con đã mang thai được một tháng, vậy nên khi mất đi con mới cảm thấy tiếc nuối đến vậy. Nói không chừng đứa bé này đến là để ngăn cản tai họa cho con, nó đi rồi, kiếp nạn sau này của con cũng đã được giải trừ.
"Nương." Tay Trình Du Mặc đè chặt lên tim mình, tưởng chừng như muốn đào một cái lỗ vào bên trong: "Con biết nhưng mà con thật sự rất hận. Đứa con còn chưa thành hình của con, chỉ vì vậy mà không còn nữa rồi! Con đã chờ mong nó được một năm rồi."
Nguyễn thị nghe vậy cũng khóc, sau khi Trình Du Mặc khóc đến khàn giọng một hồi, bây giờ mắt nàng ta đã không thể nào nặn ra một giọt nước mắt nào nữa. Đôi mắt nàng ta vừa đỏ bừng vừa tuyệt vọng, đột nhiên nắm lấy tay của Nguyễn thị. Nguyễn thị bất thình lình bị nàng ta nắm lấy, bị loại xúc cảm khô héo và gầy yếu kia dọa hết hồn: "Mặc Nhi?"
"Nương, tất cả đều là do ác phụ kia, tất cả đều tại bà ta!" Trình Du Mặc siết chặt tay của Nguyễn thị, ánh mắt nàng ta giống như muốn ăn thịt người. Nguyễn thị thấy vậy thì vừa đau lòng vừa sợ hãi, bà ta vội vàng nắm lấy tay của Trình Du Mặc, nói: "Mặc Nhi à, nương biết con cảm thấy đau khổ trong lòng nhưng bà ta là bà bà của con, bất kể như thế nào con cũng không được nói ra những lời này."
Không thể nói, bởi vì bà ta là bà bà của nàng ta, cho nên khi nàng không mang thai được thì Hoắc Tiết thị vẫn có thể quang minh chính đại mà mắng nhiếc nàng ta, đứa bé mất rồi thì bà ta vẫn có thể đúng lý hợp tình mà mắng Trình Du Mặc không có dáng vẻ của một mẫu thân. Bụng của Trình Du Mặc lại đau quặn lên từng cơn, nàng không nhịn được cong người lại, Nguyễn thị thấy vậy thì giật mình: "Mặc Nhi, con làm sao vậy?"
Từng ngón tay của Trình Du Mặc siết chặt chăn nệm, chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, nàng ta đã bị chuyện sinh non làm hao mòn gần như toàn bộ sinh khí, bây giờ trông nàng ta gần như đã không còn giống một con người nữa. Trình Du Mặc há miệng nhưng lại khóc không thành tiếng, chỉ có thể nắm lấy tay của Nguyễn thị, lặp đi lặp lại: "Nương, con của con không còn nữa rồi, không còn! Nhưng mụ đàn bà độc ác kia vẫn không chịu bỏ qua cho con, bà ta còn muốn để Hầu gia nạp thiếp!"
"Mặc Nhi đáng thương của ta!" Nguyễn thị không ngừng rơi lệ, bà ta lấy khăn tay lau nước mắt, ánh mắt đảo qua hai bên một chút rồi cúi người khẽ nói với Trình Du Mặc: "Mặc Nhi à, tất cả đều tại cái con hồ ly tinh họ Tô kia. Ả đi bộ cũng phải ưỡn ẹo, nói chuyện thì yếu ớt, có ai không hiểu ả có ý định gì? Mặc Nhi, ả càng ra vẻ như vậy, con lại càng không được tỏ ra kém cỏi, nếu lúc này làm Hầu gia lạnh lòng, vậy chẳng phải là vừa đúng ý của bà bà và ả Tô thị kia sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Thái Tử Vạn Phúc
RomanceTrình Du Cẩn là tỷ tỷ trong một cặp tỷ muội sinh đôi, vốn đã có một mối hôn sự tốt đẹp được định sẵn, thế nhưng sau này nàng mới biết, vị hôn phu Tĩnh Dũng Hầu đã nhìnn nhầm nàng thành muội muội cho nên mới tới cửa cầu hôn. Tĩnh Dũng Hầu và muội muộ...