Chương 70

193 2 0
                                    

Lúc Trình Du Cẩn nghe được âm thanh ấy, nàng cảm thấy vô cùng choáng váng.

Nàng đứng phắt dậy, hai mắt mở lớn nhìn về phía cửa. Ở nơi đó, nha hoàn đã kéo tấm mành lên, một nam nhân đang sầm mặt bước vào.

Khuôn mặt của hắn lạnh lùng, ánh mắt trầm tĩnh, trên gương mặt chẳng có chút biểu cảm nào dư thừa. Chiều cao của hắn cũng được coi là cao trong đám nam tử, khác với dáng vẻ vạm vỡ, khỏe mạnh vừa nhìn đã biết là người theo nghiệp nhà binh như Hoắc Trường Uyên. Dáng người của Trình Nguyên Cảnh thuộc kiểu mảnh khảnh, rắn rỏi, từ xa nhìn lại trông khá khôi ngô, tuấn tú. Thế nhưng lúc đi đến gần có thể cảm nhận được một cách rõ ràng bờ vai rộng, đôi chân thon dài, vòng eo thon gọn.

Ngoại hình của hắn hơi quá ưa nhìn so với những nam tử bình thường, dáng người cũng cao to, mạnh mẽ nhưng đó không phải là thứ khiến người ta chú ý nhất. Thứ khiến người ta thấy bắt mắt nhất trên người Trình Nguyên Cảnh là sự lãnh đạm và uy nghi trong từng hành động, cử chỉ của hắn.

Khi chất cao quý ấy trời sinh đã có, là người có khả năng chỉ huy, sinh ra là để chỉ huy những người khác.

Trình Nguyên Cảnh thuộc dạng cao trong đám nam tử đứng giữa căn phòng toàn nữ quyến càng khiến người ta chú ý. Sau khi Trình Nguyên Cảnh bước vào, những nữ quyến vừa rồi còn hùng hổ dọa người này đã im lặng vì xấu hổ, những người đang ngồi cũng bất giác đứng cả dậy, đám nha hoàn cúi đầu nhìn đất, vô thức nín thở.

Trình Du Cẩn quá bất ngờ, lúc ấy nàng đã đứng bật ngay dậy, trong lòng vừa hoảng hốt vừa lo lắng, may mà những người khác cũng có phản ứng như nàng. Thế nên động tác của Trình Du Cẩn vừa rồi cũng không bị coi là quá đột ngột trong đám nữ quyến. Trình Du Cẩn không quan tâm đến Trình lão phu nhân và những người khác, nàng lập tức đi về phía Trình Nguyên Cảnh, đợi đến khi bước đến gần chỗ hắn, vẻ mặt của nàng lại có do dự: "Tiểu nữ thỉnh an cửu thúc. Cửu thúc, sao người lại đến đây thế này?"

Nàng vừa dứt lời đã nhìn thấy Đỗ Nhược ở ngay phía sau Trình Nguyên Cảnh. Trình Du Cẩn chớp mắt, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Trình Nguyên Cảnh thấy nàng đã hiểu ra vấn đề bèn gật đầu, cũng không nhiều lời: "Trên đường gặp nha hoàn của ngươi, vừa hay ta cũng có chút chuyện muốn nói cho rõ ràng nên mới đi cùng qua đây xem sao."

Trình Du Cẩn vừa nghe đã hiểu, Đỗ Nhược theo ám chỉ của nàng đi tìm Khánh Phúc Quận chúa nhưng Khánh Phúc Quận chúa từ chối dấn thân vào vũng bùn này. Vì vậy, Đỗ Nhược không còn lựa chọn nào khác đành phải chạy đi tìm Trình Nguyên Cảnh xin giúp đỡ.

Trình Du Cẩn liên tục nháy mắt ra hiệu với Đỗ Nhược hết lần này đến lần khác, nàng có nỗi khổ khó nói, đành phải vừa xấu hổ vừa khéo léo nói lời xin lỗi với Trình Nguyên Cảnh: "Cửu thúc, chẳng qua chỉ là chút việc nhỏ mà lại làm phiền đến người, tiểu nữ thật sự cảm thấy hổ thẹn."

Trình Du Cẩn cảm thấy vô cùng xấu hổ, nàng thật sự không ngờ Đỗ Nhược lại đi tìm Trình Nguyên Cảnh. Chuyện thế này lại để cho Thái tử biết, Trình Du Cẩn thật sự không biết nên mắng Đỗ Nhược hay nên trách chính bản thân mình. Thật ra cũng không thể trách Đỗ Nhược được, Trình Du Cẩn biết Trình Nguyên Cảnh là ai, cũng biết chẳng có ai dám đắc tội với hắn cũng như chẳng có ai dám qua quýt với hắn, ai ai cũng phải làm mọi cách để lấy lòng hắn. Thế nhưng Đỗ Nhược không biết điều này, nàng ấy chỉ biết cô nương nhà mình rất thân thiết với cửu thúc, thường xuyên chạy đến chỗ của Trình Nguyên Cảnh. Nghĩ như vậy, cũng khó trách Đỗ Nhược trong lúc hoang mang, lo sợ quyết định tìm Trình Nguyên Cảnh thử vận may.

[FULL] Thái Tử Vạn PhúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ