Chương 109

152 0 0
                                    

Trình Du Mặc và Trình Mẫn đều về nhà mẹ đẻ. Vừa hay hôm nay Trình Nguyên Cảnh cũng về nhà, người nhà Trình gia hiếm khi tụ tập đông đủ như thế này, còn náo nhiệt hơn cả đêm giao thừa. Nhìn con cháu đầy nhà, Trình lão phu nhân vô cùng vui sướng, mọi người náo nhiệt ăn một bữa cơm đoàn viên cùng nhau.

Cơm no rượu say, hơi nóng và cơn buồn ngủ khiến người ta lười biếng. Trình lão phu nhân vào buồng trong nghỉ ngơi, Từ Niệm Xuân cũng bị Trình Mẫn kêu đi ngủ. Trình Mẫn thu xếp cho Từ Niệm Xuân nghỉ ngơi sau vách ngăn, đích thân đóng cửa cho nữ nhi rồi mới rón rén đi ra ngoài phòng.

Mấy người ngồi rải rác trong chính phòng. Bây giờ không có trưởng bối và con nít quấy rầy, họ thả lỏng tinh thần, ngược lại có thể thoải mái tán gẫu hơn. Từ nhị gia, Trình Nguyên Hàn và Hoắc Trường Uyên ngồi trong chính đường thảo luận về chuyện trong triều đình, Trình Du Mặc được Nguyễn thị kéo vào phòng bên ngồi trên một chiếc giường lớn nói về đủ mọi chuyện lặt vặt mấy ngày nay.

Trình Mẫn lướt qua năm chính phòng một lượt, phát hiện thiếu rất nhiều người. Thấy Trình Mẫn đi lòng vòng như đang tìm ai đó, Trình Du Mặc hỏi: "Cô cô, người đang tìm nhị biểu huynh ạ?"

Trình Mẫn lắc đầu, cũng nghiêng người ngồi bên mép giường lớn, nói: "Ngược lại là không phải thế. Nó đã lớn lắm rồi, có gì đáng để lo lắng đâu. Ta đang tìm Du Cẩn. Lúc ăn cơm nó mới trở về, ta vừa đi trải đệm chăn cho Niệm Xuân ở sau vách ngăn, chỉ lơ là trong chốc lát mà nó lại biến mất tăm rồi."

Nụ cười của Trình Du Mặc phai nhạt đôi chút: "Thì ra cô cô đang tìm đại tỷ tỷ. Lúc nãy Cửu thúc trở về, chắc chắn bây giờ tỷ tỷ đang ở chỗ Cửu thúc."

"Ồ, thế à?" Trình Mẫn chần chờ: "Cẩn tỷ nhi quen thuộc với Cửu lang đến mức này từ hồi nào vậy?"

Nha hoàn theo hầu tiếp lời: "Cô thái thái có điều không biết, một năm nay đại cô nương và Cửu gia vô cùng hợp ý, hồi lão thái gia còn trên đời từng kêu đại cô nương thêu một bức tranh chữ của Cửu gia, cô thái thái cũng biết chính là bức tranh được đưa vào trong cung đấy ạ."

Trình Mẫn gật đầu: "Chuyện này ta biết."

"Chính là thế, vì bức tranh thêu này mà đại cô nương đi theo Cửu gia học viết chữ một hai tháng, sau này bình phong được thêu xong, đại cô nương vẫn thường xuyên ghé qua viện của Cửu gia mượn sách hỏi chữ, bây giờ chắc cũng đang ở đó."

Trình Mẫn không khỏi kinh ngạc. Một năm bà ấy về nhà chẳng được mấy lần, cho nên không rõ tình hình gần đây của Nghi Xuân Hầu phủ. Trong ấn tượng trước kia của bà ấy, Trình Du Cẩn lúc nào cũng ở bên cạnh Trình lão phu nhân, lần này không thấy người đâu mới biết thì ra Trình Du Cẩn đã trở nên thân thiết với Trình Nguyên Cảnh hơn nhiều.

Không biết nghĩ đến chuyện gì, Trình Du Mặc nâng tay dùng khăn che miệng, ra vẻ vô tình nói: "Không chỉ có thế, hôm nay chúng ta đang trò chuyện với nhau thì bỗng không thấy đại tỷ tỷ đâu, cuối cùng vẫn là Cửu thúc ra ngoài tìm tỷ ấy. Kể từ khi Cửu thúc trở về Hầu phủ, đại tỷ tỷ rất ít khi ở bên cạnh người khác, hầu như toàn đi theo Cửu thúc. Lúc nào hai người họ cũng ra vào có đôi có cặp, con ít khi trở về nhà mẹ đẻ nhưng cũng đã lâu không trò chuyện với tỷ tỷ. Chắc là vì học thức của Cửu thúc cao nên đại tỷ tỷ chẳng buồn ngó ngàng tới chúng ta nữa."

[FULL] Thái Tử Vạn PhúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ