Chương 115

203 3 0
                                    

Trình Du Cẩn rốt cuộc cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể âm thầm thở dài rồi tiến lên hai bước sau đó thăm dò đưa tay ra, đặt lên lòng bàn tay của Trình Nguyên Cảnh.

Ngay khi vừa tiếp xúc với lòng bàn tay hắn, những ngón tay đã bị nắm lại. Sau đó có một lực mạnh truyền đến, Trình Du Cẩn bị kéo đến ngồi trước tháp, Trình Nguyên Cảnh vô cùng tự nhiên giữ lấy vai nàng rồi đặt nàng bên cạnh mình.

Đây vốn là chỗ dành cho một người, đột nhiên tăng thêm một người nên không gian lập tức chật chội. Trình Du Cẩn gần như ngồi dính sát vào Trình Nguyên Cảnh. Cả người nàng cứng đờ nhưng Trình Nguyên Cảnh lại dường như không hề phát hiện ra. Đầu tiên hắn thử nhiệt độ trên trán Trình Du Cẩn sau đó lật cổ tay nàng bắt mạch một lúc rồi nói: "Đỡ hơn nhiều rồi, tĩnh dưỡng thêm vài ngày là được rồi."

Trình Du Cẩn không dám động đậy nhưng nàng lại không dám im lặng. Trình Nguyên Cảnh triệt để xé nát mặt mũi, nếu như nàng cứ luôn ngoan ngoãn để cho người ta làm thì ai biết được một lúc nữa sẽ có chuyện gì xảy ra. Trịnh Du đảo mắt một lát rồi hỏi: "Điện hạ có thể bắt mạch ư?"

"Cựu bệnh thành y* thôi. Khi còn nhỏ, sức khỏe của ta rất kém, sau khi khám bệnh nhiều hơn thì dần khỏe lại."

*Cựu bệnh thành y: Bị bệnh lâu ngày thì sẽ thành bác sĩ, bị bệnh lâu ngày thì sẽ quen với các nguyên tắc y học. Đây là một phép ẩn dụ cho việc khi có nhiều kiến thức hơn về một lĩnh vực nào đó thì trở thành chuyên gia.

Những lời nói này liên quan đến việc tranh đấu của hai đời trong cung đình, Trình Du Cẩn không dám tùy tiện trả lời. Dừng lại một chút, nàng dè dặt lựa chọn nịnh nọt: "Điện hạ quả thực là là thông tuệ, bây giờ điện hạ văn võ song toàn, thực sự không nhìn ra được là ngày bé lại có sức khỏe không tốt."

Nghĩ đến những lời tương tự mà hắn thường nghe được, Trình Nguyên Cảnh không trả lời, thế nhưng nhìn Trình Du Cẩn một lúc, hắn chợt nở nụ cười: "Ngươi rất sợ ta sao?"

Trình Du Cẩn thở dài, trút bỏ oán hận, nói chuyện tử tế với hắn: "Đúng vậy. Những lời vừa rồi điện hạ nói, ta không có cách nào không sợ hãi."

Trình Nguyên Cảnh không cam lòng, sau khi bắt mạch, hắn cũng không buông tay Trình Du Cẩn mà vẫn cầm trong tay chậm rãi chơi đùa. Trình Du Cẩn muốn rút ra nhưng lại không dám rút, chỉ có thể cứng ngắc mà chờ đợi. Hắn đùa nghịch từng ngón tay của Trình Du Cẩn rồi đột nhiên nói: "Hôm qua ngươi có thấy người của Trạch gia không?"

Trình Du Cẩn không biết vì sao hắn lại nhắc tới chuyện này nên thành thật đáp: "Có. Hôm qua ta cùng mẫu thân và nhị thẩm mẫu ra ngoài xem đèn, trên đường tình cờ gặp được Trạch nhị thái thái. Trạch nhị thái thái có chuyện muốn nói riêng với mẫu thân nên mẫu thân để cho ta tuỳ ý đi xem giá đèn hai bên, sau đó... Những chuyện sau đó, điện hạ biết cả rồi."

"Thì ra là ngươi không nghe thấy bọn họ nói gì." Trình Nguyên Cảnh hiểu ra. "Chẳng trách."

"Cái gì?" Trình Du Cẩn không hiểu, nghi hoặc nhìn Trình Nguyên Cảnh.

Trình Du Cẩn ngồi trong vòng tay hắn, đôi mắt kia nhìn gần lại càng thêm sáng ngời đến kinh tâm động phách. Trình Nguyên Cảnh nhìn một lúc, đột nhiên cực kỳ muốn làm gì đó thân cận hơn, chỉ là bây giờ bọn họ còn chưa thành hôn, thậm chí còn chưa định hôn, những hành động này cũng quá mức cho phép rồi.

[FULL] Thái Tử Vạn PhúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ