Chương 86

179 2 0
                                    

Tiếng ho khan của Trình Du Cẩn không nhỏ chút nào. Nàng chẳng buồn quan tâm ai đã đưa nước cho mình mà chỉ nhanh chóng nhận lấy nó để làm trơn cổ họng.

Cắn phải miếng gừng sống trong lúc ăn cơm thật sự rất khó chịu. Nhưng điều đáng ghét là món nào món nấy cũng thấy có gừng, Trình Du Cẩn nhất thời sơ ý nên đã trúng mìn.

Cuối cùng, khi đã hít thở thông thuận trở lại, nàng mới nhận ra: Bàn tay đang đỡ lấy chén trà là một bàn tay thon dài, đẹp đẽ. Tuy rằng đôi tay này trắng trẻo và tuyệt mỹ như thể chủ nhân của nó được sống trong an nhàn sung sướng nhưng các khớp xương rõ ràng này lại không giống nữ tử.

Tim nàng đập thình thịch. Quả nhiên giọng nói của Trình Nguyên Cảnh vang lên: "Đã đỡ hơn chưa?"

Lúc này, Trình Du Cẩn mới phát hiện ra cánh tay của mình vẫn còn bị Trình Nguyên Cảnh nắm lấy. Bàn tay của hắn cực kỳ vững chắc. Trọng lượng một nửa cơ thể của Trình Du Cẩn đang đè lên đó nhưng cổ tay của Trình Nguyên Cảnh vẫn chẳng hề lung lay chút nào.

Trình Du Cẩn vô cùng xấu hổ. Cắn phải gừng trong lúc ăn cơm đã quá mất mặt rồi, thế mà nàng còn làm điều đó ngay trước mặt Thái tử điện hạ nữa chứ. Trình Du Cẩn vốn nghĩ rằng: Thái tử không trừng phạt nàng vì tội thất lễ đã là may mắn lắm rồi. Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ hắn lại còn đưa trà cho mình.

Đường đường là một Thái tử nhưng hắn cũng quá hòa nhã rồi nhỉ?

Bất luận trong lòng cảm thấy lúng túng đến nhường nào thì nàng cũng luôn phải gặp người ta. Vậy nên lúc Trình Du Cẩn ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã không còn lộ vẻ ngượng ngùng hay quẫn bách nữa. Nhưng vì bị sặc dữ dội nên đôi mắt của nàng vẫn còn long lanh ẩm ướt, nước mắt rưng rưng.

"Tổ mẫu, tôn nữ đã thất lễ rồi. Xin tổ mẫu giáng tội."

Trình lão phu nhân khoát tay: "Không sao. Chỉ cần con không sao là được."

Trình Du Cẩn làm ra vẻ bình tĩnh gật đầu. Nhưng bây giờ, nàng mới phát hiện ra tất cả mọi người trên bàn ăn đều đang ngồi bất động và nhìn nàng chòng chọc.

Nói một cách chính xác thì cũng chẳng phải họ chỉ nhìn một mình Trình Du Cẩn mà là đang nhìn nàng... Cùng với Trình Nguyên Cảnh ở bên cạnh.

Trình Du Cẩn xoay cánh tay của mình để rút nó ra khỏi tay Trình Nguyên Cảnh một cách tỉnh bơ. Mà Trình Nguyên Cảnh cũng chẳng buồn để tâm một chút nào. Hắn lại rót thêm một chén trà cho Trình Du Cẩn, sau đó cầm đũa gắp lại món ăn vừa rồi cho nàng xem: "Lúc ăn cơm hãy quan sát một chút."

Giọng điệu của hắn cực kỳ thản nhiên nên Trình Du Cẩn cũng không xem trọng mà chỉ tự nhiên than phiền: "Không thể trách ta được đâu. Nó thực ra quá giống nhau mà."

"Đúng, không trách ngươi. Lần sau ta sẽ bảo bọn họ không bỏ gừng vào nữa."

Hai người này cứ một người nói ra, người kia đáp lại, hoàn toàn xem những người xung quanh như hư không nhưng lại khiến tất cả mọi người hết sức sửng sốt và chấn động. Lúc đầu, trong lòng Nguyễn thị vốn tràn đầy hy vọng rằng Hoắc Trường Uyên sẽ làm chút hành động nào đó, giúp cho cả nhà mình mát mày mát mặt một phen. Nhưng trong khi Trình Du Mặc muốn Hoắc Trường Uyên gắp thức ăn cho mình và hắn ta lại đang chần chừ thì trái ngược, Trình Nguyên Cảnh lại là người bưng trà, rót nước và gắp thức ăn với một loạt động tác tự nhiên, lưu loát và có thể nói là rất mẫu mực.

[FULL] Thái Tử Vạn PhúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ