Chương 126

169 4 0
                                    

Trình Du Cẩn mỉm cười nhìn về phía Khánh Phúc Quận chúa và Nguyễn thị: "Tài văn chương của con cũng gọi là tạm được nhưng con lại không có kinh nghiệm dạy cho người ta, chỉ sợ không thể bằng một người vốn là học giả như nhị đệ. Nếu như nhị đệ vừa chăm chỉ vừa tĩnh tâm được thì nên học cùng phu tử đi ạ như vậy mỗi ngày mới có thể tiến bộ hơn một chút, nếu đi theo con sẽ lãng phí thiên phú của nhị đệ đó ạ."

Nụ cười trên mặt Nguyễn thị cứng lại, bà ta kéo Trình Ân Bi đến đây không phải muốn học viết chữ thật mà là để vun đắp tình cảm tỷ đệ giữa Trình Du Cẩn và Trình Ân Bi. Dù sao hai đứa chúng nó mới là tỷ đệ ruột thịt, tất nhiên phải thân thiết hơn đứa chui ra từ cái bụng khác như là Trình Ân Bảo đúng chứ. Sau này Trình Du Cẩn trở thành Thái tử phi, nếu không hỗ trợ đệ đệ ruột thịt thì còn có thể hỗ trợ ai?

Nhưng Trình Du Cẩn hoàn toàn không tiếp lời giống như nghe không hiểu vậy. Khánh Phúc Quận chúa cười nhạo một tiếng liếc mắt lườm Nguyễn thị, Khánh Phúc Quận chúa chưa cười xong đã nghe thấy Trình Du Cẩn nói: "Tam đệ còn nhỏ học quy củ làm cái gì chứ, cứ ngây thơ đáng yêu không gò bó là được rồi. Nó đã không thích đọc sách thì tại sao cứ phải ép buộc nó chứ, dù sao nó vẫn còn nhỏ chỉ cần chơi thôi là được."

Nụ cười trên môi Khánh Phúc Quận chúa như nứt ra, Nguyễn thị cảm thấy như hòa nhau một ván, tâm lý của bà ta cũng cân bằng ngay lập tức.

Khánh Phúc Quận chúa há miệng mắc quai, đành nói: "Bảo Nhi cũng không thể chơi mãi được, dù sao nó vẫn phải học tập và tiến bộ. Con phải nghiêm khắc với nó một chút, phải bắt nó đọc sách viết chữ cho tốt."

Trình Du Cẩn nghiêm nghị nói: "Mẫu thân, nếu phải nghiêm khắc thì người nghiêm khắc với nó đi, con không nỡ. Con không nhẫn tâm nói với Bảo Nhi những câu nặng nề đó thì làm sao có thể bắt đệ ấy đi đọc sách chứ. Nếu như mẫu thân quan tâm thì tại sao người không tìm một phu tử nghiêm khắc cho đệ ấy chứ?"

Khánh Phúc Quận chúa không còn suy nghĩ mà từ chối ngay. Cái loại phu tử gàn bướng bảo thủ đó khiến cho người ta chán ghét nhất, Bảo Nhi không đọc được văn chương sẽ bị đánh vào lòng bàn tay, như vậy sao được.

Trình Du Cẩn thấy Khánh Phúc từ chối thì cũng lắc đầu: "Vậy thì con cũng không có cách nào đâu ạ, chắc chắn bản thân con không thể đánh chửi Bảo Nhi được. Nếu như mẫu thân thật sự tin tưởng con thì con sẽ ra mặt mời một phụ tử nghiêm khắc về được không ạ?"

Trình Ân Bảo nghe Trình Du Cẩn dịu dàng nói "không đành lòng đánh chửi Bảo Nhi" thì bất giác rùng mình một cái. Trình Ân Bảo dùng sức kéo ống tay áo của Khánh Phúc, kiên quyết không chịu ở lại chỗ của Trình Du Cẩn.

Khánh Phúc cảm thấy vô cùng bất lực, ghét nhất phải vật lộn với người giống như Trình Du Cẩn cứng mềm không ăn, những lời khách sáo không thể làm gì được nàng, dùng thủ đoạn thì cũng không thể vượt qua nàng, cho dù có đưa ra những lý luận không thực tế thì cũng không thể thắng được nàng, phút cuối cùng còn có thể đào cho ngươi một cái hố rồi ép ngươi đến mức tự kỷ. Khánh Phúc Quận chúa im lặng một lúc lâu, thật sự không nghĩ ra nổi cái cớ đoàng hoàng nào nữa mới mặt dày nói: "Vậy cứ để cho Bảo Nhi ở chỗ con chơi đi không lâu nữa con phải xuất giá rồi, nhân lúc này cứ để Bảo Nhi ở với con một khoảng thời gian đi, dù sao thì hai con mới là tỷ đệ ruột thịt."

[FULL] Thái Tử Vạn PhúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ