Trạch Diên Lâm đột nhiên có một cảm giác khó có thể dùng lời diễn tả được. Hôm nay lúc ra cửa y chỉ coi như một chuyện bình thường không có gì lạ thế nhưng lại không nghĩ quanh đi quẩn lại nó thậm chí có thể ảnh hưởng đến cả nửa đời sau của y. Y đã gặp nhị tiểu thư trước, vốn còn cho rằng Trình Du Cẩn chẳng qua chỉ là mua danh chuộc tiếng, cứng nhắc không có gì thú vị thế nhưng sau khi gặp được người thật rồi thì khác xa với dự đoán của y. Sau đó mỗi một chuyện mỗi một lời nói của Trình Du Cẩn đều khiến y cảm thấy kinh ngạc và bây giờ nữ tử bí ẩn này sắp trở thành tân thê tử của y.
Nhận thức này khiến Trạch Diên Lâm cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng, Trạch Diên Lâm lúc này mới nhận ra rằng hảo cảm của mình đối với Trình Du Cẩn đã cao như vậy. Nhưng Trạch Diên Lâm đã quen với việc nắm giữ quyền chủ động trong tay, chỉ có nữ nhân muốn sống muốn chết vì y, y tuyệt đối sẽ không bao giờ cúi đầu lấy lòng nữ nhân. Trạch Diên Lâm bình tĩnh kìm nén niềm vui trong lòng, nói: "Con không có yêu cầu gì với kế thất, điều duy nhất là giữ bổn phận của mình, hiểu rõ đạo lý quan trọng, chăm sóc Trạch Khánh thật tốt và không có bất kỳ suy nghĩ không nên có nào, vậy là đủ rồi."
Trạch lão phu nhân gật đầu, tất nhiên là hiểu rõ: "Đúng là vậy, ngày sau tước vị là của Khánh ca nhi. Nếu như nó giữ khuôn phép, có thể giáo dưỡng Khánh ca nhi thành tài thì sau này phân chút gia sản cho cho nhi tử của nó cũng không phải là không thể. Ta chỉ sợ là nó bị phú quý che mờ con mắt xong bắt đầu có ý nghĩ tranh đoạt tước vị với Khánh ca nhi."
Trạch Diên Lâm cau mày nói: "Con thấy Trình đại cô nương có ánh mắt trong veo và có lòng dạ sâu rộng, sẽ không thiển cận như nữ tử tầm thường đâu. Nàng ấy sẽ không làm chuyện như vậy."
Trạch lão phu nhân liếc nhìn Trạch Diên Lâm một cái, muốn nói điều gì đó nhưng lại nuốt xuống. Dù sao thì nhi tử cũng đã lớn rồi, có mấy lời người làm mẫu thân như bà ấy cũng không tiện nói ra. Giống như câu nói vừa rồi, Trạch lão phu nhân cảm thấy có lẽ chưa chắc. Người còn chưa cưới vào cửa, Trạch Diên Lâm đã nói năng có khí phách về Trình đại cô nương thì sau này nàng gả vào rồi, sớm sớm chiều chiều bên nhau, suốt ngày ngắm nhìn phu nhân kiều thê liệu Trạch Diên Lâm có còn nhớ đến Trạch Khánh nữa không?
E rằng là không.
Trạch lão phu nhân không trực tiếp nói ra những lời này, hiện tại rõ ràng là nhi tử đã vừa ý, bà ấy nói nhiều quá sẽ làm cho y chán ghét. Chờ cho cảm giác mới lạ của Trạch Diên Lâm qua đi thì bà ấy từ từ khuyên bảo y cũng không muộn. Trạch lão phu nhân cũng không hề nhắc đến chuyện này nữa mà chuyển chủ đề nói: "Quốc Công, nếu như con đã có ý với Trình gia thì mấy ngày nữa Hoắc gia hạ sính lễ, tốt nhất là con nên đến Trình gia lộ mặt."
"Cái gì?" Trạch Diên Lâm lại kinh ngạc: "Trình lão Hầu gia hôm nay mới cúng thất tuần, Trình nhị tiểu thư cho dù là tôn nữ cũng đâu thể xuất giá trong năm nay chứ?"
Trạch lão phu nhân lắc đầu, cũng không tỏ rõ ý kiến mà nói: "Tĩnh Dũng Hầu tuổi cũng không nhỏ, lại còn đang lo chuyện con nối dõi nên nhị cô nương nhân dịp còn mặc áo đại tang xuất giá cũng không có gì kỳ quái."
Trạch Diên Lâm dừng lại một chút rồi hỏi: "Vậy còn Trình đại cô nương thì phải làm sao?"
Trạch lão phu nhân cười đầy ẩn ý nói: "Cho nên ta mới nói, Trình đại cô nương có thể gả vào nhà chúng ta là may mắn của nó."
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Thái Tử Vạn Phúc
RomanceTrình Du Cẩn là tỷ tỷ trong một cặp tỷ muội sinh đôi, vốn đã có một mối hôn sự tốt đẹp được định sẵn, thế nhưng sau này nàng mới biết, vị hôn phu Tĩnh Dũng Hầu đã nhìnn nhầm nàng thành muội muội cho nên mới tới cửa cầu hôn. Tĩnh Dũng Hầu và muội muộ...