Chương 129: Bởi vì tình thâm tựa như mệnh.

1.9K 91 17
                                    

Kỳ thật dựa theo tu vi võ công của Mộ Hàn Dạ, muốn giữ chặt Hoàng Đại Tiên hoàn toàn là dễ dàng. Nhưng vấn đề là hắn ngàn vạn lần không nghĩ đến, Vương hậu của mình cư nhiên nói bay liền bay, cho nên đột nhiên có chút kinh ngốc, hơn nữa lại trơn trượt, vì thế thời điểm đuổi theo thuận lợi loạng choạng một chút, không chỉ không đem người ôm lấy, ngược lại còn họa vô đơn chí, đặt ở trên người hắn.

Hoàng Đại Tiên chỉ cảm thấy ngực một trận đau nhói, yết hầu cũng có chút tinh ngọt.

"A Hoàng !" Mộ Hàn Dạ vội vàng đem hắn nâng lên, lấy một tấm thảm sạch sẽ bao lấy, ôm ngồi trở lại bên giường.

Hoàng Đại Tiên trước mắt tối đen, nửa ngày mới hoãn khí.

"Không có việc gì chứ?" Mộ Hàn Dạ thật cẩn thận hỏi.

Hoàng Đại Tiên:......

Mộ Hàn Dạ ánh mắt ủy khuất.

Hoàng Đại Tiên vô lực lắc đầu, "Giúp ta lấy chút kẹo trần bì, ở thư phòng trên ngăn tủ."

Mộ Hàn Dạ hướng ngoài cửa nói, "Người --"

"Ngươi đi lấy giúp ta !" Hoàng Đại Tiên cắt ngang lời hắn.

Mộ Hàn Dạ khó hiểu, "Vì sao?"

Hoàng Đại Tiên cắn răng nói, "Đi ra ngoài trước, cầm y phục đến đây cho ta."

Mộ Hàn Dạ đầu tiên là giật mình, sau đó lại khó hiểu nói, "Ở trước mặt vị hôn phu của mình thay y phục, A Hoàng vì sao phải thẹn thùng?"

"Tại sao nói nhảm nhiều như vậy !" Hoàng Đại Tiên cả giận nói, "Mau lên !"

Rít gào gì đó, Mộ Hàn Dạ như cô vợ nhỏ câm miệng, cầm y phục đưa qua, sau đó ngoan ngoãn bước ra ngoài.

Hoàng Đại Tiên tựa vào trên giường, lông mày hơi nhíu chặt, ngón tay cũng nắm chặt sàng đan. Vốn dĩ muốn mạnh mẽ áp chế cơn đau nhức ở ngực, nhưng vẫn là kịch liệt ho khan ra tiếng, một lúc lâu sau mới bình ổn lại, trên khăn mặt rõ ràng một bãi máu tươi chói mắt.

Chuyện nên đến vẫn là trốn không khỏi, nhớ tới độc ô đầu thảo trong cơ thể mình, Hoàng Đại Tiên lắc đầu cười khổ, mặc y phục xong sau đó ở bên cạnh bàn súc miệng, liền nghe được ngoài viện truyền đến tiếng bước chân.

"Vương thượng !" Thị vệ đồng loạt hành lễ.

Mộ Hàn Dạ vẻ mặt lạnh lùng, sau đó đẩy cửa ra, nháy mắt cười tươi như hoa lộ ra lúm đồng tiền, tốc độ thay đổi sắc mặt nhanh như bay.

Hoàng Đại Tiên ngồi ở bên giường nhìn hắn.

"Như thế nào cũng không mang giày, không sợ chân lạnh." Mộ Hàn Dạ đem hắn nhét về ổ chăn, "Kẹo trần bì, ta giúp ngươi cầm đến đây."

Hoàng Đại Tiên ăn một viên.

Mộ Hàn Dạ chủ động há miệng.

Hoàng Đại Tiên:......

Mộ Hàn Dạ đem miệng há lớn hơn một chút.

Hoàng Đại Tiên bất đắc dĩ đút cho hắn một viên.

Giang Hồ Biến Địa Thị Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan SanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ