Chương 167: Bất thình lình xảy ra ngoài ý muốn!!!

1.7K 81 5
                                    

Sau khi tắm qua nước nóng, sắc mặt Hoàng Đại Tiên rõ ràng tốt lên một chút. Mộ Hàn Dạ tựa vào bên giường, dùng dược du chậm rãi giúp hắn thoa lên ngực.

"Ta không sao." Hoàng Đại Tiên nói, "Ngươi không cần lo lắng."

"Ân." Mộ Hàn Dạ giúp hắn kéo lại vạt áo, "Ngủ đi."

"Không cần bày ra cái biểu tình này." Hoàng Đại Tiên nghiêng người nhìn hắn, "Âm u, không giống ngươi."

Mộ Hàn Dạ mấp máy môi. Vốn dĩ nghĩ muốn giống như ngày thường chọc hắn, nhưng một lúc lâu sau cũng nói không nên lời. Nhớ tới chân mày nhíu lại cùng sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng vừa rồi của hắn, liền cảm thấy trong ngực đau nhức một trận. Trình độ như vậy còn không tiếp thụ được, nếu thật sự là xảy ra chuyện gì, chỉ sợ chính mình ngay cả mạng sống cũng sẽ bồi cho hắn đi.

"Ta đã nói không sao." Hoàng Đại Tiên thở dài, "Cảm lạnh một chút mà thôi, ngày mai là tốt rồi."

Mộ Hàn Dạ nhìn thẳng hắn một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng nắm cằm tiến lại gần trân trọng hạ xuống một nụ hôn.

Hoàng Đại Tiên một tay xoa nửa khuôn mặt của hắn, "Hảo hảo ngủ."

Mộ Hàn Dạ 'ân' một tiếng, đem hắn chặt chẽ khóa vào trong ngực mình.

Một vầng trăng non treo ở phía chân trời, bầu trời đầy sao chiếu sáng lấp lánh, cùng với cả tòa sơn trang yên tĩnh chìm vào trong giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Thiên Lăng liền tỉnh lại rất sớm, thấy người bên cạnh còn đang ngủ, vì thế vươn tay bóp mũi hắn, "Mau rời giường !"

Tần Thiếu Vũ nhíu mày oán giận, "Lúc trước đều là dùng nụ hôn."

"Ai kêu ngươi giả bộ ngủ." Thẩm Thiên Lăng dùng sức lười biếng duỗi eo, bụng nhỏ quả thực mềm mịn.

Tần Thiếu Vũ chậc chậc, "Sáng sớm liền có phúc được thấy như thế."

"Nhàm chán." Thẩm tiểu thụ che bụng, "Mặc y phục !"

"Gấp cái gì." Tần Thiếu Vũ buồn cười, vươn tay kéo hắn ghé vào trên người mình, "Lúc trước sao không thấy ngươi chịu khó như thế."

"Tới nơi này chẳng lẽ không phải là làm chính sự sao." Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy, "Giải quyết sớm một chút, mau trở về cũng tốt."

"Không thích Bạch Đế thôn?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Ân." Thẩm Thiên Lăng nói, "Không biết vì sao, lại cảm thấy nơi này rất âm u, giống như là bị ngăn cách. Lúc trước chúng ta đến Điền gia thôn là không giống, chỗ đó mỗi ngày ánh mặt trời đều rất tốt."

"Điền gia thôn chỉ là rất hẻo lánh, nhưng hoàn toàn không cùng người ngoài đoạn tuyệt liên hệ." Tần Thiếu Vũ giúp hắn cởi lý y, "Nơi này lại là đem toàn bộ bản thân cất vào trong bình, tất nhiên là không giống nhau."

"Lăng nhi." Diệp Cẩn gõ cửa, "Rời giường ăn điểm tâm, mọi người đang đợi."

"Còn nói sớm." Thẩm tiểu thụ nhanh chóng mặc y phục vào, thầm oán nói, "Chúng ta rõ ràng là dậy muộn nhất." Đã nói nam nhân của mình quả thực lười biếng, phi thường cản trở.

Giang Hồ Biến Địa Thị Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan SanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ