Chương 176: Diệp cốc chủ thập phần bưu hãn!!!

2.1K 87 54
                                    

Ba ngày vốn dĩ rất ngắn, nhưng đối với Mộ Hàn Dạ mà nói, so với ba năm còn dài hơn. Hoàng Đại Tiên vẫn yên lặng nằm ở trên giường, nhiệt độ cơ thể hơi có chút thiên thấp, may mà hô hấp vẫn quy luật như trước. Diệp Cẩn sau khi kiểm tra qua, cũng nói không có chuyện gì, bảo hắn cứ việc yên tâm.

"Chíp !" Cục bông ngồi xổm trên khung cửa, rất muốn tiến vào chơi.

Mộ Hàn Dạ cười cười, nhìn nó vươn ra một bàn tay.

Cục bông mở ra cánh nhỏ bay đến trên tay hắn, thân mật cọ cọ.

Mộ Hàn Dạ đem nó đặt tới bên cạnh Hoàng Đại Tiên.

Cục bông chỉ nghĩ là hắn đang ngủ, vì thế nhu thuận ngậm miệng, tiến vào ổ chăn chỉ lộ ra một đầu, đôi mắt tiểu hắc đậu rất manh !

Mộ Hàn Dạ dùng ngón cái cọ cọ nó, ánh mắt khó có được bình thản ôn nhu.

Buổi tối một ngày cuối cùng, Thẩm Thiên Lăng cùng Tần Thiếu Vũ ngồi ở nóc nhà, nhìn tiểu viện đối diện vẫn còn sáng đèn, sau đó nói, "Mộ vương có phải là suốt ba đêm rồi vẫn chưa ngủ."

"Trong lòng có chuyện, ngủ không được cũng là chuyện bình thường." Tần Thiếu Vũ nói, "Ngày thường ngươi có đau đầu nhức óc, tâm ta còn sẽ đau, huống chi là hôn mê bất tỉnh. Cảm xúc của Mộ huynh xem như đã đủ bình tĩnh, nếu người trúng độc đổi lại là ngươi, chỉ sợ ta cũng không làm được như hắn."

"Cho nên ngươi về sau cần khắc chế một chút." Thẩm Thiên Lăng tựa vào hắn trong lòng.

"Không phải ta cần khắc chế, mà là ngươi không thể xảy ra chuyện." Tần Thiếu Vũ cười cười, "Trên đời này người có thể khiến ta không thể khống chế được, cũng chỉ có ngươi."

Tình thoại rất ôn nhu, Thẩm Thiên Lăng bên tai có chút nóng lên.

"Đi nghỉ ngơi thôi." Tần Thiếu Vũ nói, "Sau khi Hoàng Viễn tỉnh lại, chúng ta ít bữa nữa liền phải xuất chiến đến tuyết nguyên. Đến thời điểm khó tránh khỏi dãi gió dầm sương, nhưng là không có giường lớn mềm mại cho ngươi lăn đâu."

"Chiến tranh sẽ kéo dài bao lâu?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Thời gian sẽ không quá lâu." Tần Thiếu Vũ nói, "Hiện tại mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong, không có địa cung làm nơi ẩn thân, phản quân so với Sở quân là hoàn toàn không chịu nổi một kích, Chu Giác trốn không được lâu lắm."

"Cuối cùng cũng sắp kết thúc." Thẩm Thiên Lăng duỗi người, nghĩ nghĩ lại bĩu môi, "Có thể ở trong lỗ thủng tuyết gây ra sức ép nhiều như vậy, Chu Giác kiếp sau đều đủ thổi."

Tần Thiếu Vũ bật cười, ôm hắn nhảy xuống nóc nhà, xoay người trở về phòng.

Ban đêm, bầu trời nổi lên một trận mưa phùn, cọ rửa sạch hết thảy trần ai. Sáng sớm hôm sau, Diệp Cẩn liền khoác y phục ra cửa, ở trên lá cây thu thập một giọt sương nhỏ.

Bốn phía một mảnh yên tĩnh, chỉ có vài con chim nhỏ đang ở bên ngoài kêu chíp chíp. Hoàng Đại Tiên nhíu mày, liền cảm thấy đầu óc mờ mịt, tay chân như là bỏ chì, dù có dùng sức thế nào cũng không động đậy được. Trên mặt có chút ngứa, cũng không biết là cái gì, nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc cũng rất thoải mái. Vì thế cũng nhàn hạ không muốn tiếp tục động, thầm nghĩ muốn tiếp tục ngủ.

Giang Hồ Biến Địa Thị Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan SanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ