Chương 73
Mọi việc đều đã đi vào quỹ đạo, Giang Thiện Hưng được bổ nhiệm làm tuần phủ Giang Nam. Trong số người Thịnh Thừa Minh mang đến có một vị đại nhân họ Cát biểu hiện nổi bật trong trận lũ lụt lần này, được điều nhiệm làm tri phủ Tô Châu.
Tuy nói ai cũng muốn làm quan trong kinh thành, nhưng trên thực tế nhóm thủ hạ của Thịnh Thừa Minh chẳng có quyền lợi lẫn địa vị gì ở trong kinh, so ra thì còn kém hơn vị trí tri phủ Tô Châu béo bở. Huống chi lần này bọn họ cứu trợ, còn đích thân xâm nhập vào khu vực thiên tai, cùng ăn cùng ở với các nạn dân một thời gian, đã sớm sinh ra tình cảm đối với mảnh đất này.
Hết thảy đều đang trở nên tốt đẹp, một ngày cuối tháng bảy, gió thu bắt đầu nổi lên, quả hồng trong đình viện sắp chín, Thịnh Thừa Minh mặc một thân trường bào màu vàng hạnh đến cáo từ Dung Đường.
Thời tiết mát mẻ hơn một chút, Dung Đường ngồi trong sân chơi cờ với Túc Hoài Cảnh.
Trật tự khôi phục bình thường, Thịnh Thừa Minh cũng không tiện tới bắt Túc Hoài Cảnh làm lính mỗi ngày nữa, hắn bèn giết thời gian với Đường Đường qua ngày này tới ngày khác.
Thịnh Thừa Minh mang theo một lượng lớn dược liệu tới, giới thiệu cho Dung Đường: "Ngày mai ta phải về kinh, nếu biểu huynh muốn lưu lại Giang Nam một thời gian thì nhất định phải chăm sóc sức khỏe thật tốt.”
Hai tháng ở chung, cái nhìn của Dung Đường đối với vị nhị hoàng tử của Nhân Thọ Đế này đã thay đổi rất nhiều, tuy là một hoàng tử lỗ mãng, nhưng bản tính không xấu, thậm chí còn có chút tình cảm ngây thơ trẻ con hiếm có, chút bản tính này rơi vào trong thiên gia hoàng tự,đối với nước với dân đều là một chuyện tốt.”
Dung Đường đứng dậy cáo biệt hắn: " Lần này điện hạ về kinh, lộ trình xa xôi, nghĩ cũng không phải tất cả con đường đều bằng phẳng, nhớ bảo trọng.”
Thịnh Thừa Minh hơi giật mình, vẻ mặt có chút quái dị nhìn Dung Đường một hồi, muốn nhìn thấy một chút cảm xúc trên mặt y ngoại trừ hàn huyên ra, nhưng không có, toàn bộ quá trình Dung Đường rất bình thường, cũng không tán gẫu bất cứ chuyện vặt vãnh nào trong quan trường với hắn.
Thịnh Thừa Minh không thể suy nghĩ nhiều, sau khi nói lời tạm biệt với hai người mới ra khỏi phủ.
Nhị hoàng tử muốn hồi kinh, quan viên lớn nhỏ trong thành Tô Châu cũng phải tiễn hắn, ngược lại không cần Dung Đường quan tâm.
Y một lần nữa ngồi xuống, nhặt lên một viên màu đen, nhìn bàn cờ tinh tế suy tư một phen, hạ quân.
Túc Hoài Cảnh phóng mắt nhìn, vừa vặn thành thế cục viên đen vây công, viên trắng hai mặt thụ địch. Đôi mắt hắn sáng lên, cảm thấy thú vị và vui vẻ.
Dung Đường rất ít khi biểu hiện ra tính công kích mạnh như vậy trên ván cờ, từ trước đến nay y luôn bị động, cần phải không ngừng dỗ dành, lấn chiếm lãnh thổ từng chút một mới có thể tìm được ý nghĩa gì đáng để nỗ lực trong ván cờ lười biếng này.
Túc Hoài Cảnh hạ mấy chiêu, trơ mắt nhìn Dung Đường ép hắn lùi lại từng bước, hứng thú trong mắt hắn càng đậm, vẻ mặt Dung Đường lại càng ngày càng khó coi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Hoàn Đam Mỹ] Vi phu ốm yếu bệnh tật
General FictionTác giả: Ngư Tây Cầu Cầu Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , HE , Tình cảm , Xuyên việt , Ngọt sủng , Niên hạ , Chủ thụ , Cung đình hầu tước , Nhẹ nhàng , Kim bài đề cử 🥇