Toru đẩy xe bánh về lại ngõ gửi xe như mọi khi. Nắng chiều chiếu không tới con ngõ nhỏ, hơi lạnh của những bức tường gạch men như đối lập với không khí ấm áp ngoài ngõ. Sâu trong con ngõ nhỏ, nơi ánh sáng không chiếu tới thường là nơi để lại những thứ đau đớn mà người ta luôn muốn giấu kín.
Toru đẩy xe bánh xe lại va phải vật chắn mà đứng lại. Cả xe hàng xô về phía trước, cũng may cô kéo lại kịp trước khi cả chiếc xe bị đổ.
Toru vội vàng chạy ra trước xe mình đâm phải thứ gì. Cô tái mặt, xe hàng của mình căn bản không đâm phải "thứ" gì mà là tông trúng một người hẳn hoi!
Toru run rẩy, cố áp xuống nỗi sợ mà quỳ gối thử kiểm tra tình hình.
Người cô đâm phải đang cuộn mình lại trong chiếc áo khoác đen dài để lộ ra đôi chân nhỏ nhắn thâm tím chi chít những vết thương dài đặc. Chỉ thấy lớp áo khe khẽ động theo quy luật, dường như hơi thở đang rất yếu ớt.
"Này! Em có sao không?" Toru lo lắng, thử gọi hỏi đứa trẻ nhưng không được đáp lại.
Cô cẩn thận kéo mũ áo khoác xuống, gương mặt đứa trẻ non nớt nhưng bê bết máu, nó đang không ngừng rên rỉ đau đớn như con thú non bị trọng thương mà vùng vẫy trong cơn mên man. Thử lay khẽ thân mình nhỏ con kia, Toru tái mặt khi nhìn bàn tay mình dính đầy máu. Áo khoác đen tối màu đang thấm đẫm máu của đứa trẻ này.
"Sanzu?!" Toru kinh ngạc.
Nhưng cô không có nhiều thời gian để nghĩ ngợi như thế, Sanzu đã hôn mê trong đau đớn vì những vết thương trên người cậu ta. Toru hốt hoảng, chỉ có thể nhanh chóng rút điện thoại trong túi mà gọi ngay cho xe cứu thương.
Xe cứu thương nhanh chóng chạy tới, tiếng còi xe inh ỏi thu hút cả đám người hóng chuyện ở gần đây. Và vì một lí do nào đó, Toru đã bị kéo luôn lên xe và chạy thẳng tới bệnh viện. Nhìn các y tá, bác sĩ đẩy Sanzu vào phòng phẫu thuật Toru cũng chỉ biết đứng ngồi không yên ở bên ngoài.
Chuyện vốn chẳng liên quan tới cô đâu, Toru chỉ muốn về nhà ngay lập tức. Nhưng bảo cô mặc kệ một đứa trẻ đang thoi thóp như thế, Toru cũng không làm được. Cuối cùng phải đi theo y tá làm thủ tục nhập viện và trả tiền viện phí cho Sanzu. Nhìn vết thương thế kia là biết nặng rồi, tiền viện phí khỏi nói cũng rõ là cao tới mức nào.
༎ຶ‿༎ຶ ví ơi, em lại tiếp tục gầy thêm một chút rồi.
"Trên cơ thể bệnh nhân có rất nhiều dấu vết bị bạo hành nghiêm trọng, đặc biệt là nếu chỉ đưa tới đây chậm thêm chút nữa các vết thương có thể sẽ bị hoại tử. Tôi đề nghị người nhà làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân, đứa trẻ này cần được điều trị cẩn thận để tránh các di chứng của vết thương lưu lại trên cơ thể sau này." Bác sĩ sau một hồi kiểm tra cho Sanzu, tháo xuống mắt kính nghiêm túc bàn bạc với Toru.
Mà Toru, vốn không phải là người thân của Sanzu càng không phải người giám hộ theo lí mà nói cô không thể làm thủ tục cho Sanzu nhưng có vẻ tình trạng của đứa trẻ nặng tới mức các bác sĩ không thể nào không nới lỏng quy định cho cô.
Toru cũng đành đồng ý, nộp xong khoản viện phí mà khóc không ra nước mắt. Cô tiện tay mua thêm một chút cháo đặt ở bên bàn bệnh, dặn dò y tá nếu Sanzu tỉnh dậy thì gọi cho mình. Đợi tới khi Toru đi ra khỏi bệnh viện thì trời cũng đã tối, màn đêm nuốt chửng cả bầu trời. Hôm nay vẫn là một đêm vắng sao cùng với không khí oi ả của ngày hạ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐN_Tokyo Revengers] _Sweet_ [Bitter]
FanfictionNghe nói trong giới bất lương toàn cái đất Tokyo này không ai không biết, có một tiệm bánh được các đại ca tai to mặt lớn của các băng đảng đứng đầu bảo kê. Truyền miệng nhau đám bất lương tự biết, có thể đi đánh nhau cướp bóc thu phí bảo kê nhưng t...