Chương 116: Tiếc nuối

876 160 5
                                    

"Izana?" Toru khẽ gọi, bất giác tiến lên một bước. 

Takeomi phía sau kéo cô lại, so với một người không nhìn thấy gì như cô thì cảnh tượng trước mắt khiến dây thần kinh của anh căng lên đến cực hạn. Thằng nhóc kia, thế mà cái gì cũng dám làm. Ánh mắt nó lạnh băng, nổ súng mà không do dự, không sợ hãi.

"Tại sao? Tại sao hết người này đến người khác, đều muốn phá hỏng kế hoạch của tao?" Gã tham mưu Tenjiku hạ súng, sắc mặt tối đen, giọng nói ủ đặc sự giận dữ như thể muốn nổ tung.

Hắn nhìn người phía trước, cô đang hơi cúi đầu ánh mắt vẫn luôn nhìn vào một khoảng không vô định, trống rỗng màu đen đặc không ánh sáng. Hẳn là mù rồi, Kisaki cũng dễ dàng nhận ra. Đã là phế nhân rồi nhưng vẫn đến đây để cản trở kế hoạch của hắn. Mikey là thứ đồ bỏ đi, hắn tìm tới Izana, kẻ máu lạnh hơn Mikey, khao khát cướp đoạt hơn tổng trưởng Touman đáng lí phải là cái bao tội ác hoàn hảo để hắn có thể nuốt chửng thế lực ở đất Tokyo này!

Nhưng mà, tại sao? Hết lần này đến lần khác, vì sao hắn lại thất bại? Vì sao so với tất cả mọi người, Toru luôn không đi theo kế hoạch mà Kisaki đã dày công bố trí?

Phải giết, phải loại bỏ.

"Kisaki thằng khốn! Bỏ súng xuống!"

Toru nghe được tiếng Kakuchou hét lớn như vậy, còn bả vai bị kéo lấy đẩy về phía sau. Trước mắt là một khoảng đen tối không lọt lấy chút ánh sáng nào, thế nên kể cả có kề dao vào cổ, cô cũng không thể chạy thoát.

"Takeomi, Izana bị bắn rồi sao?" Mùi máu nhàn nhạt trong không khí sẽ không phải là giả, khi thi giác bị cướp đi, ngược lại khứu giác trở nên nhanh nhạy hơn. Hoặc có lẽ vì xung quanh chỉ toàn là bóng tối, nên từng tấc da trên cơ thể đều nhạy cảm đến cực hạn, chỉ một đợt gió đổi hướng cũng có thể cảm nhận rõ ràng.

"Đã, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Em mau lùi về sau, thằng nhãi đấy vẫn đang cầm súng." Takeomi hạ thấp giọng đáp lời, cẩn thận che chắn cho Toru. Cô ở phía sau anh, ánh mắt đờ đẫn khẽ gật đầu.

"Tôi thật sự hối hận, đáng lí hôm đấy tôi nên giết chị, không nên khuyên chị tiếp tục sống làm gì. Có thể sẽ phiền phức, nhưng chị sẽ không thể cản trở tôi như hôm nay, Momonaka Toru."

Có tiếng súng lên đạn, lạch cạch khẽ chìm vào tiếng gió rin rít giữa những kẻ hở rỉ sắt trên cảng biển. Toru nghe được, tiếng gã thiếu niên oán hận, tiếng thở dốc nặng nề của Izana, cô nghe được, hình như cũng nghe được tiếng tim mình đập thật lớn.

Cô cảm thấy... rất vui. Toru cúi đầu, mọi ánh nhìn đều hướng về khẩu súng đen trong tay Kisaki, không ai để ý đến cô, không ai để ý cô đang cười.

"Cha- chạy... chạy đi Toru..." Tiếng Izana thều thào, gã gắng gượng ôm lấy vết thương đang rỉ máu ở phần hông trái, đã không còn sức lực để đứng dậy.

Máu đầm đìa, rỉ ra len qua từng kẽ tay, ướt đẫm lòng bàn tay dính cả cát bụi trên nền đất gồ ghề. Tầm nhìn của Izana bắt đầu mơ hồ, nhưng trái tim gã vẫn như cũ đăm đăm nhìn về phía Toru đang được Takeomi che chở phía sau.

[ĐN_Tokyo Revengers] _Sweet_ [Bitter]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ