"Chào, Manjirou."
Manjirou dụi mắt, muốn xác nhận là thật hay mơ. Nó dụi một lần rồi nhanh chóng ngẩng đầu kiểm tra lại lần nữa. Người trước mặt không phải ảo ảnh, cũng không phải nó còn đang ngủ mơ mà là thật. Người trẻ tuổi ngây ra, hai mắt nó mở lớn rồi chớp chớp kết hợp với mái đầu rối xù trông đến là khôi hài. Đầu óc nó mới sáng sớm chạy chậm như tốc độ internet những năm 70, phần mềm cứng đờ cố giúp chủ nhân tải xong thông tin đột ngột đổ vào. Người trước mặt khóe miệng kéo lên một nụ cười xấu xa, lấy ra trong túi ni lông lon cà phê lành lạnh mới mua áp lên má nó, hơi lạnh dán lên da khiến Manjirou giật mình lùi về sau.
"Tỉnh chưa, Manjirou?"
"Sao mới sáng sớm chị lại ở đây? Toru." Manjirou hỏi, hiếm khi lộ ra cái vẻ ngờ nghệch.
Người đứng trước cửa phòng nó không ai khác là Toru, còn đang cố nén cười nhìn bộ dáng ngốc xít của nhóc con Manjirou. Cô đã bị nó hành xác nhiều lần, đây là lần đầu tiên Toru chủ động đáp trả và kết quả thật không tệ lắm. Bà cô già Toru khoái chí cười cười, tâm trạng hiển nhiên rất tốt khi trò chơi khăm có tác dụng.
"Tất nhiên là gọi Manjirou đi học rồi."
Manjirou nhìn Toru, lại lần nữa tiến vào cuộc giao lưu với vũ trụ. Toru khua tay, người trưởng thành vẫn còn đang khoái trá trước phản ứng của thằng nhóc luôn trêu đùa trái tim già nua của cô. Đây là quả báo cho số lần mi bốc đầu, phóng nhanh vượt ẩu dọa bà cô già này xém rớt tim đó, nhóc con! Quả táo không chừa một ai nhé. To-thù dai như đỉa-ru ác ý nghĩ thầm.
"Alo, trái đất gọi Manjirou nghe rõ trả lời."
Hiếm khi được nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của nó, Toru rất hài lòng cũng dừng trêu chọc người nhỏ hơn.
Trở lại tối hôm qua, Toru đã có một đêm thức trắng nhưng vì đồng hồ sinh học của một thợ làm bánh, cô vẫn luôn đủ sớm để làm vài mẻ bánh cho ngày mới. Hiện tại chỉ có mình Toru làm việc tại tiệm bánh, không có ai giúp đỡ cô nên nếu không chuẩn bị từ sớm thì chắc cô sẽ ngộp chết trong đống đơn hàng.
Lí do mà bà chủ tiệm bánh vứt giấc ngủ quý giá sau đầu, tạm gác việc ngày mai cái thân già của cô sẽ như xác sống làm việc để cẩn thận suy nghĩ về ý tưởng lớn mới hình thành. Mục tiêu của cô là mọi người đều sẽ hạnh phúc, Toru không có nhiều thời gian để tính toán từng bước thật kĩ lưỡng. Những gì cô có thể làm chỉ là lao đầu vào và cố hết sức có thể mà thôi.
Hơn nữa qua biểu hiện của Taiju, Toru thật sự nhen nhóm một niềm hi vọng nho nhỏ. Nhỡ đâu có thể cải tạo Manjirou thành học sinh ngoan cố gắng chăm chỉ học hành cống hiến cho đất nước, sánh vai với các cường quốc năm châu bốn bể thì sao? Viễn cảnh thằng nhóc con thay vì đá bể đầu người ta mà dùng tri thức để chiến thắng, làm con ngoan trò giỏi, mỗi ngày đi học được phiếu bé ngoan. Viễn cảnh thật sự quá đẹp, Toru mờ mắt rồi, thật không dám nhìn thẳng.
щ(゜ロ゜щ) Dù thế nào cô cũng muốn thử, đâu ai đánh thuế ước mơ! Có là giang hồ bất lương đấm nhau tóe máu mũi thì cũng có thể cải tạo thành học sinh chăm ngoan chứ? Bắt đầu từ việc dậy sớm và đi học thay vì đi trao nhau những cú đấm thân thương đầu trìu mến, giảm bớt số răng cửa bay đi. Cô tiên răng rất bận, không thể thu hết đống răng xinh xắn đó được. Với cả, thanh niên ấy mà, răng mọc ra rồi hiếm khi mọc thêm thay thế lắm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐN_Tokyo Revengers] _Sweet_ [Bitter]
FanfictionNghe nói trong giới bất lương toàn cái đất Tokyo này không ai không biết, có một tiệm bánh được các đại ca tai to mặt lớn của các băng đảng đứng đầu bảo kê. Truyền miệng nhau đám bất lương tự biết, có thể đi đánh nhau cướp bóc thu phí bảo kê nhưng t...