Takeomi đứng phía sau Toru, người vẫn đang cẩn thận chà lau trên mặt đá bia mộ lạnh ngắt với đầu ngón tay ửng đỏ giống như không nhìn thấy mu bàn tay mình đã bắt đầu xước xác vì tiết trời khô lạnh.
"Toru, dừng lại đi. Tay em xước hết rồi." Người đàn ông thấp giọng nhắc nhở, ánh mắt dời đi không nhìn Toru đang ngồi ngẩn người trước bia mộ cũ. Nhưng người kia lại làm như không nghe thấy, cứ cố chấp chà mạnh vào bia mộ giống như phát tiết, mảng da trên đốt ngón tay tróc ra lấm tấm đã thấy máu tươi rỉ ở kẽ vết thương đau xót.
Toru vẫn thế, cứ chà lau tấm bia mộ bằng khăn dù chẳng còn xót lại một hạt bụi nào để lau dọn nữa nhưng như thể cứ cố bỏ qua những đầu ngón tay sưng đỏ ấy, bỏ qua cả vết xước đang rỉ máu qua lớp da bong tróc. Takeomi nghiến răng, căn bản không thể tiếp tục nhắm mắt làm ngơ lập tức bước tới nắm lấy cổ tay người đang quỳ kéo ngược về phía mình. Toru ngã người vào lòng anh, được một tay Takeomi đỡ còn tay kia giữ chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô. Cái khoảnh khắc người trong lòng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh, Takeomi cứ ngỡ bản thân hoàn toàn bị đóng băng.
Một đôi mắt đen ầng ậng là nước mắt, nhưng u uất trong nó lại lặng lẽ giống một con rối gỗ với vết nứt dài kéo sâu xuống tận tim. Nước mắt mặn chát lăn dài trên gò má tái nhợt, đôi con ngươi đờ đẫn sau lớp kính cận như sự chất vấn không lời giam Takeomi trong ngục tù của tội lỗi.
Một suy nghĩ điên rồ hối hận ê chề trong Takeomi, rằng anh tự hỏi nếu như ngày hôm ấy bản thân không nói cho Kisaki biết về những chuyện của bọn họ, thì Toru giờ sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn anh. Nhưng rốt cuộc, cái chữ nếu ấy chẳng thể cứu vãn được điều gì. Takeomi không muốn nhìn thấy một Toru như thế này, kiệt quệ sức lực và thứ chống đỡ cho cô gần như không là gì cả, một con người mục rỗng từ tận đáy tâm hồn.
"Em muốn biến bản thân thành một kẻ thảm hại đến thế này hả? Hay do em quên mất mục đích sống của bản thân là gì rồi?"
"Phải đấy, em ước như giá như mình có thể thật sự quên cái lí do chó chết ấy ngay lúc này! Takeomi, tại sao vậy?! Tại sao anh lại làm thế với em?" Toru gào lên, cảm giác như đem hết tất cả oán hận dồn nén bấy lâu đều bung bét hết cả, có giấu diếm cũng chẳng được nữa, khi đến cả ngăn hai hàng nước mắt thôi cô cũng làm chẳng xong. Cô trừng mắt, trên con ngươi phản chiếu gương mặt Takeomi đang ở rất gần, khóe môi sớm đã bị cắn nát lấm tấm máu rỉ ra rét lạnh.
Tại sao lại cho Kisaki biết? Tại sao cố kéo cô ra khỏi giấc mộng này? Sự thật luôn đau đớn và phũ phàng, cái sự thật mà cô chối bỏ tại sao lại cố ép cô đối mặt với nó? Trong tất cả mọi người, tại sao người phản bội lại là Takeomi?
Đắng, đắng chát. Toru không thích đắng, cô không muốn phải chịu sự phản bội, càng không muốn phải chịu cơn đau quằn quại này.
Takeomi nhìn Toru, thế rồi lại vô thức nhìn về phía bia mộ thậm chí đang mang vệt máu sẫm mà chẳng cần nghĩ cũng biết là của ai. Người đàn ông vẫn nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh, giống như chỉ sợ nếu bản thân buông ra thì Toru sẽ lại lần nữa hành hạ đôi tay mình không chút thương tiếc. Takeomi kéo Toru đứng dậy, chỉ cần cúi đầu thêm chút nữa là hai gương mặt sẽ kề sát vào nhau thậm chí nghe được cả tiếng nhịp đập từng hồi trong lồng ngực, dù đâu đó trong Takeomi đang gào thét, rằng anh ta nên ngậm miệng lại và đừng làm thêm điều gì ngu xuẩn nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐN_Tokyo Revengers] _Sweet_ [Bitter]
FanfictionNghe nói trong giới bất lương toàn cái đất Tokyo này không ai không biết, có một tiệm bánh được các đại ca tai to mặt lớn của các băng đảng đứng đầu bảo kê. Truyền miệng nhau đám bất lương tự biết, có thể đi đánh nhau cướp bóc thu phí bảo kê nhưng t...