Chương 88: Không đến

1.1K 209 9
                                    

Toru đã cầu mong, tất cả chỉ là một giấc mộng. Mộng tỉnh, mọi tồi tệ đều chỉ là hư vô, là huyễn hoặc. Hay cái gọi là ngày mai không bao giờ tới, kẻ mang trong mình năng lực bất tử khi ấy chỉ muốn buông bỏ tất cả, ôm đầu và lại chạy trốn như cô đã luôn. Trốn đi, để không phải đối mặt với sự thật tàn nhẫn.

Vì sao Taiju lại thay đổi? Bởi vì tín ngưỡng hắn đeo đuổi là sai lầm, vì niềm tin của hắn đã sụp đổ. Những gì đang làm lại là sai, những gì tin tưởng hóa ra lại nhơ nhuốc tới thế.  Vậy cảm giác lúc đó, như thế nào?

Là vụn vỡ, là không tin tưởng, không chấp nhận hay cố hét lên thật lớn, cố chối bỏ, cố bảo vệ niềm tin của chính mình. Toru không biết bản thân thật sự nên làm gì, khi đặt xuống túi vắt kem trắng ngà với sự hoang mang cùng đôi chân đứng chẳng vững.

"Im đi, cút đi!" Niềm tin của cô, mục tiêu mà cô đã luôn cố gắng bảo vệ vì sao đứng trước những lời hồ ngôn loạn ngữ lại có thể lung lay yếu ớt tới thế. Toru cắn răng, cả một vùng đau đớn từ đại não truyền tới tận từng tế bào của cơ thể. Cả người tê rần, tim gia tốc trong lồng ngực như thể muốn nổ tung vì sợ hãi.

Dù hóa trị đau tới tận xương tủy, dù làn nước lạnh ngắt tràn trong buồng phổi sộc vào sống mũi đau buốt. Những gì Toru cố gắng làm, những gì cô cắn răng chịu đựng. Những gì Toru đã luôn tin tưởng, rằng bản thân là đúng, là rằng, những gì cô đang làm không sai. Nhưng nếu không sai, vì sao niềm tin cứ không ngừng rung chuyển, vì sao ngoại trừ chối bỏ lại không thể bảo vệ.

"Nghĩ kĩ lại xem, Momonaka Toru, kẻ ích kỷ nhất cũng là kẻ ảo tưởng nhất. Chị đang vì hạnh phúc của mọi người hay vì chính chị?"

Im đi, câm miệng lại. Tôi không muốn nghe, đây không phải sự thật. Là dối trá, tất cả chỉ là dối trá.

Nhưng, lại không thể nào phản bác.

Thợ làm bánh hất tung chiếc bánh ngọt, mảng kem trắng cũng chỉ vụt qua được đôi mắt đen đang xáo động hỗn loạn sắp sụp đổ. Trái tim bóp thắt lại đau đớn, cảm thấy khó thở đến phát điên, dù có chìm nghỉm trong nước hồ lạnh buốt cũng chẳng bằng cảm giác tệ hại lúc này.

_
[2/1]

Sáng hôm ấy, Izana đã chờ rất lâu. Gã đến từ sớm, sớm hơn cả tiếng với giờ hẹn đã viết trên tin nhắn. Người trẻ tuổi đi đi lại lại, bồn chồn khiến gã thậm chí không thể đứng yên nổi. Vùi mặt vào chiếc khăn len quấn quanh cổ, hít một hơi sâu cái tiết trời đầu năm vẫn còn lạnh run tràn vào trong phổi, vỗ lên cả trái tim đang không ngừng đập nhanh như thể muốn nổ tung. Gò má người trẻ tuổi phủ một tầng hồng nhạt, chẳng biết vì tiết trời tháng một lạnh lẽo mà ửng hồng hay là vì hồi hộp chờ đợi mà phủ màu. Izana dựa lưng lên tấm cửa nhôm, chà hai tay vào nhau xua đi cái lạnh đang ủ trên lòng bàn tay vì vội vàng mà quên đeo găng của mình, một đợt khói kết từ hơi thở của gã tan trước mặt nhòe đi trước tầm mắt.

Người nhỏ hơn đã chờ, chờ Toru xuất hiện như đã hẹn. Từ lúc bầu trời của ngày đầu năm vẫn mang cái sắc xám nghẹt của tảng mây phủ kín mặt trời sáng cho tới khi ánh đèn nhân tạo là thứ duy nhất đổ bóng gã xuống nền đất dư tuyết trắng. Nhưng mặc cho bụng đói réo lên lời nhắc nhở, mặc cho sống mũi gần như tê cứng vì khí trời lạnh buốt, Izana vẫn không chờ được người gã trông ngóng.

[ĐN_Tokyo Revengers] _Sweet_ [Bitter]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ