Chương 72: Vụt mất

1.5K 256 23
                                    

Toru không nhớ nổi, trước tầm mắt dần nhòe đi và bóng tối nuốt trọn tất cả. Và cô cũng thừa biết việc ngất xỉu giữa đường chẳng hay ho gì đâu, Toru thoáng nghĩ ngợi trước khi hoàn toàn mất ý thức.

Có khi cô sẽ tỉnh dậy trong bệnh viện cũng nên. Thằng nhóc con Manjirou mà biết được thế nào cũng phiền phức cho xem. Cứ thế, Toru chìm sâu vào hôn mê.

_

Khi cô mở mắt ra một lần nữa, Toru phát hiện mình đang đứng giữa một căn xưởng cũ, xung quanh bốc lên cái mùi hôi tanh kinh khủng. Mùi tanh tưởi, mục rưỡi khiến dạ dày cô sôi lên, Toru bụm miệng ngăn mình không nôn ra.

Nơi kinh khủng gì thế này?

Máu, xung quanh toàn là máu khô văng đầy ra nham nhở. Toru ôm đầu, đau đớn khiến cô ngồi thụp xuống, nghiến răng chịu đựng. Cơn đau giáng xuống từng hồi khiến cô chỉ muốn chết đi, đau đớn mà Toru chưa từng phải chịu đựng.

Toru ghét đau, cô không ghét cái chết. Cô ghét đau, đau đớn thật tệ, không thể chịu đựng. Tiếng la hét rót vào tai, nghe đau tới xé lòng, khiến Toru không thể ngừng run rẩy trong sợ hãi. Nước mắt nhòe ướt khóe mi, cả người chìm trong nỗi kinh hoàng. Nơi địa ngục gì thế này, ai đó làm ơn cứu với.

"Không!"

Toru bật dậy, đồng tử co rút hoảng hốt. Lồng ngực như gõ từng hồi trống chiến, hỗn loạn gấp gáp tới nghẹt thở, chỉ trong một giây từng mạch máu của Toru như muốn nổ tung vì sợ hãi. Người trên giường co vai, tự ôm lấy mình ngăn cơn run rẩy không dứt, nước mắt trào ra ầng ậng rồi rơi xuống.

Mơ sao? Toru choáng váng, ôm lấy đầu đau nhói. Tầm nhìn nhòe đi vì hơi nước lấp đầy hốc mắt, Toru lau vội đi lần nữa xác định nơi mình đang ở. Căn phòng trắng quen thuộc, trên người đắp chăn ấm áp. Nơi này là phòng của cô, không phải căn xưởng đầy máu và tiếng la hét sợ hãi.

"Ouch!" Toru đỡ đầu, cơn đau đánh thẳng vào đại não khiến cô nôn nao.

Phải mất một chốc để Toru ổn định lại, dù đôi tay cô vẫn chưa dứt khỏi run rẩy, cơn ác mộng kia khiến tóc gáy cô dựng đứng. Nơi kinh khủng như thế, Toru tuyệt đối không muốn trải nghiệm thêm lần nữa. Chỉ mới nhớ về nó thôi mà dạ dày của cô đã sôi lên rồi.

Nhưng cô đang ở nhà, tức là có người đã đưa cô về. Người biết nhà Toru ở đâu, biết chỗ cô cất chìa khóa dự phòng chỉ có một thôi.

Izana.

Trong lòng Toru ngổn ngang, nhìn về phía cửa phòng ngủ được đóng cẩn thận. Liệu phía sau cánh cửa này, có phải Izana không? Nếu như thật là gã, Toru nên đối mặt thế nào bây giờ?

Toru đã chấp nhận việc bản thân bị Izana cưỡng bức. Bị chính người mình tin tưởng làm nhục, chấp nhận nó như thể tự mình nuốt xuống đinh nhọn. Toru cảm thấy, cổ họng cô bị cào rách, đến la hét cũng chẳng muốn làm nữa. Hai năm trời xa cách, và rồi gã lại làm ra chuyện ấy, Toru càng nghĩ càng mệt mỏi.

Cô có nên chờ không? Chờ cho tới khi Izana bỏ đi, Toru không biết mình có nên đối mặt với gã không.

Cô không biết, thật sự không biết nên làm thế nào mới phải. Cô chưa từng được dạy, phải làm sao để đối mặt, nên dùng cách gì để giải quyết. Toru thậm chí chẳng biết, mình nên dùng ánh mắt gì để nhìn thiếu niên kia nữa.

[ĐN_Tokyo Revengers] _Sweet_ [Bitter]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ