"Tôi đã nói cháu rồi, TUYỆT ĐỐI không được để bản thân chịu chấn động. Lần này là vị giác, còn tới lần sau có khi sẽ là cả cái mạng của cháu. Momonaka san, cháu đã không còn bao nhiêu thời gian nữa. Nếu không chấp nhận hóa trị, vậy hãy tự trân trọng cơ thể của mình hơn đi."
Hơi máy lạnh trong phòng khám phả lên gò má nhợt nhạt, chẳng biết vì gió hay không nhưng bả vai người bệnh kia cũng đang run rẩy. Đôi mắt đen trống rỗng cùng khóe mắt ửng hồng, cái dáng vẻ ủ dột như mèo đen dầm mưa. Bản thân ngồi trên ghế, đối diện với bác sĩ nhưng một lời cũng không nói ra được.
Không phải.
Tôi, cũng không muốn bản thân chịu xúc động như thế.
Vị bác sĩ trung niên đẩy gọng kính bạc, nhìn cô gái đang cúi gằm mặt lại không nén được tiếng thở dài.
"Momonaka san, hãy tận dụng khoảng thời gian còn lại của cháu, sống thật vui vẻ đi."
Vô phương cứu chữa, vì thế hãy sống thật tốt những ngày cuối cùng. Ít nhất cho tới khi cháu chẳng còn sức khỏe để đứng dậy, thì hãy mỉm cười cho trọn giây cuối ngày.
Toru mím môi, trong tay là tờ bệnh án mà không cần đọc cũng biết nội dung chẳng hay ho gì. Bảng chụp X quang với hộp sọ loang lổ vệt đen như đổ mực, chính là thứ đang không ngừng sinh sôi trong cái đầu nhỏ của cô, thứ đang không ngừng tra tấn Toru mỗi giây mỗi phút. Đinh đinh những tiếng như búa gõ, ghi sâu cái đinh đen vào hộp sọ mỏng.
"Cháu biết rồi."
Bệnh nhân ngẩng đầu, đáy mắt quyết liệt lại rệu rạo, như con thiêu thân trong đêm tối cố liều mạng bay tới nguồn sáng trong bão tố. Dù biết chỉ có thể chạm vào ánh sáng trong một giây ngắn ngủi, vẫn như cũ liều mình ôm lấy để rồi lụi tàn.
Cô sẽ sống, hoàn thành nốt ích kỉ của riêng mình, cho tới thời khắc cuối cùng.
"Rồi chúng ta... Sẽ lại chạy trốn." Đến nơi, không ai biết đến mình.
_
Takeomi nhìn Toru, cái cảm giác hối hận nhanh chóng dâng lên trong anh và đôi mắt người đàn ông cũng mang theo tự trách. Gương mặt tiều tụy của Toru in lên con ngươi đen, xơ xác và tiêu điều như đống lá khô rụng lúc cuối ngày thu, nước mắt lan trên má, chỉ còn lại tổn thương.
"Toru..."
Anh không muốn làm em tổn thương, thật sự là vậy. Câu nói ấy cứ chần chừ giữ nguyên trong cổ họng Takeomi nhưng làm cách nào cũng không thể nói thành lời. Bởi vì ánh mắt của Toru không chỉ có chất vấn mà còn là khẳng định, trong cô cũng đã sớm có phán quyết của riêng mình.
Có tội. Chỉ đơn giản là vậy thôi.
"Anh sẽ lại giúp em, Toru." Takeomi nói, anh đưa tay nắm lấy cổ tay Toru.
Người trước mặt vẫn một vẻ trống rỗng nhìn anh, khóe môi nứt nẻ mấp máy không lên tiếng. Dáng vẻ hoàn toàn mất đi ý chí, rệu rạo như rối gỗ đứt dây để mặc Takeomi nắm lấy tay mình. Trong đầu người đàn ông có cả tỉ câu hỏi, nhưng phần nhiều vẫn cũng một ý nghĩ đầy lưỡng lự.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐN_Tokyo Revengers] _Sweet_ [Bitter]
FanfictionNghe nói trong giới bất lương toàn cái đất Tokyo này không ai không biết, có một tiệm bánh được các đại ca tai to mặt lớn của các băng đảng đứng đầu bảo kê. Truyền miệng nhau đám bất lương tự biết, có thể đi đánh nhau cướp bóc thu phí bảo kê nhưng t...