Chương 77: Lời hứa

1.3K 217 14
                                    

"Thế nên, em quyết định chưa?"

Toru giật mình, tiếng nhạc vĩ cầm du dương bên thính giác chỉ vừa khôi phục lại chức năng của nó. Chỉ vài giây trước, khi mọi thứ ù đặc như chôn sâu dưới tầng cát lún, Toru cùng đôi mắt mình thoáng về lại cái màu đen trầm tới nghẹt thở, màu đen nuốt chửng cả ánh sáng. Và rồi cả hơi thở cũng như ngắt đoạn, hơi ấm từ ly cà phê sữa áp trong lòng bàn tay cũng nguội ngắt.

Chuyện gì thế này?

Toru chớp mắt, gương mặt của người đối diện cũng dần rõ ràng dưới lớp kính mới thay. Takeomi nhấp một ngụm cà phê đen trong ly, cái vị đắng thấm vào đầu lưỡi âm ấm trong tiết trời đông đủ để đầu óc không còn lơ mơ bởi hơi lạnh. Nhưng Toru thì khác, cô ngồi đó và dường như ngây ngốc, thoáng như thể vừa tỉnh ngủ mà đôi mắt nhòe ướt không rõ lí do. Và Takeomi nhìn thấy rõ bàn tay đặt trên bàn kia đang co lại từng khớp trắng bệch run rẩy.

"Toru?"

"H-hm?" Toru lại lần nữa, giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Takeomi như thể muốn hỏi nhiều điều.

Người đàn ông tựa lưng lên ghế, ngón trỏ gõ từng nhịp trên mặt bàn gỗ lát mịn, chất giọng khàn không rõ vì thuốc lá hay li cà phê nóng tan nơi cuống họng, chầm chậm lên tiếng:

"Toru, em thay đổi rồi."

Một khoảng im lặng lại kéo dài, Takeomi vẫn là người lần nữa đánh vỡ nó. Đôi mắt anh sắc lạnh nhưng rồi lại về vẻ nhu hòa, mềm mỏng hạ giọng với người trước mặt:

"Em không cần thay đổi." Để mọi thứ lại cho tôi, và tôi sẽ lo liệu nó.

Toru ngẩng đầu, rút tay lại thoát khỏi bàn tay của Takeomi. Sự tránh né khiến cả hai bỗng chốc cứng đờ trong gượng gạo, nhưng rồi Toru mím môi, dặn lòng mà lên tiếng:

"Em đang... Làm điều đúng đắn."

Người đàn ông nhăn mày và hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời của Toru. Cô như thể bị bắt thóp khi ánh mắt anh khóa trọn lòng bàn tay vẫn còn đang run rẩy của mình.

"Em có chắc đó là điều đúng đắn không?"

Takeomi đã luôn, và sẽ luôn, giúp đỡ Toru. Anh đã từng thề như thế, bởi những điều Takeomi làm là "đúng" chứ không phải "sai".

_

2 năm trước.

Mùa đông đến không nhanh lắm, tuần tự theo quy luật của đất trời mà phủ dần sắc trắng lên thế gian. Một màu trắng thuần và chẳng hề bụi bẩn cũng dễ dàng bị nghiền nát trong lòng bàn tay run rẩy đón hơi lạnh.

Takeomi thích một ly cà phê đen trong tiết trời như thế. Anh không phải kiểu người hảo ngọt nhưng vẫn sẽ ghé qua tiệm bánh của ai kia, người chỉ mới mở một cửa hàng trong sự bất ngờ của mọi người. Một ly cà phê đen, không sữa và không đường, người đàn ông trưởng thành cần vị đắng cũng những hạt cà phê ấy để những dây cót trong mình hoạt động thật tuần tự. Và chút điểm tâm nhỏ chỉ kích thích vị giác của anh trong tiết trời lạnh giá này.

Hôm nay, Toru hẹn gặp Takeomi.

Chỉ mới bốn tháng kể từ ngày Shinichirou qua đời. Vạt áo tang đã khô nhưng trái tim thì vẫn đầm đìa rỉ máu vì đau đớn. Takeomi sẽ không quên, dù là mười năm nữa, anh vẫn sẽ khắc như in bờ vai run rẩy nấc nghẹn từng dòng nước mắt trong sắc trời xám nghẹt trên không. Nhưng cái cách chiếc ô trong đọng những bông tuyết trắng, và đôi mắt đen in ảnh của Takeomi trong nó cũng sẽ là thứ khiến anh không thể quên.

[ĐN_Tokyo Revengers] _Sweet_ [Bitter]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ