Chương 42: Thăm

3.3K 570 57
                                    

Toru ngâm nga tới khô cả họng, vỗ lưng tới gãy cả tay thì tên oắt con Manjirou mới chịu ngủ. Ngủ rồi nhưng cái tay vòng qua eo cô vẫn ôm chặt cứng mà Toru thì quá mệt để phản kháng. May mắn có điều hòa, đêm hè oi ả mà nằm ôm nhau ngủ thế này thì nóng chảy mỡ mất.

Cái thân già của cô ôm nhom, chảy thêm tí mỡ nữa chắc sẽ thành bộ xương di động cũng không chừng.

Toru gác tay gối đầu, tay còn lại vẫn vô thức vỗ nhẹ tấm lưng gầy của người thiếu niên đang rúc trong lòng mình như thú nhỏ. Rõ ràng trước mặt người khác, nó luôn ngồi trên ngai vàng ủa bản thân, ánh mắt cao và chẳng ai dám coi thường. Thế mà lúc này nằm rúc vào cô như thể bản thân nhỏ bé lắm. Hơi thở nhè nhẹ, thoáng nghe tiếng rin rít nhỏ râm ri nơi cổ họng. Toru híp mắt, không còn hơi sức nghĩ ngợi mà ngủ say. Chỉ còn lại thở khe khẽ đan vào nhau xen lẫn tiếng máy lạnh cứ mở xuyên đêm.

_

Toru và Manjirou cùng ngủ, người dậy trước sẽ là ai?

щ(゜ロ゜щ) tất nhiên là cô rồi, ông trùm đi trễ, chúa tể muộn học, kẻ hủy diệt giờ giấc Manjirou đời nào dậy sớm được.

Toru tỉnh ngủ theo đồng hồ sinh học, dụi khóe mắt nhèm khi vạt nắng sớm len lỏi qua tấm rèm cửa màu sữa vào căn phòng ngủ tắt đèn. Căn phòng ngủ cả đêm lấp đầy bởi cái hơi lạnh từ máy điều hòa quên tắt, áp lên làn da thoáng làm cô rùng mình rũ đi cơn buồn ngủ vẫn sót lại trên người. Manjirou vẫn đang ngủ rất say, mặc cho ánh nắng nhảy nhót mí mắt nó vẫn đóng chặt. Chẳng hiểu thế lực hắc ám nào mà khi nhắm mắt Toru chắc rằng mình vẫn thấy mái tóc ngả ánh kim kia gọn gàng mềm mại lắm mà giờ thì xù lên không khác gì tổ quạ. Góc áo bị nó túm lấy vân vê trong vô thức mà nhăn nhúm hết cả, Toru ngáp dài, vất vả lắm mới kéo được cái tay vòng trên eo mình cả đêm ra được.

Bà cô già Toru nhìn thiếu niên trẻ tuổi Manjirou ngủ say trên giường của cô, mí mắt nhắm nghiền, hàng mi dài cong vút tựa cánh bướm ngủ yên. Cả người co lại, lồng ngực phập phồng khe khẽ an yên trong vạt nắng sớm. Toru khẽ cười, vươn tay gạt đi lọn tóc vương trên má sắp chui vào khóe miệng hấp háy từng đợt thở nhẹ.

Đúng là trẻ con, co người lại như một đứa trẻ.

Cuối cùng tâm lý người già khiến cô cũng không (dám) nỡ phá giấc ngủ của nó. Đắp thêm cho Manjirou lớp chăn mỏng rồi ra ngoài nấu ăn. Cũng phải khá lâu rồi, cô mới dậy để làm đồ ăn sáng. Toru thường dậy sớm nhưng sẽ nằm dài trên giường và nghĩ vẩn vơ, rồi đi khỏi nhà ghé vào tiệm tạp hóa mua bữa sáng nhanh gọn giải quyết trước khi mở cửa hàng. Dù sao, chỉ có Izana mới là người vòi vĩnh đồ ăn sáng Toru làm. Cô thì có biết làm gì nhiều, đơn giản chỉ là ốp la hai quả trứng và một miếng bánh mì gối làm dư tùy tiện để ở nhà thôi. Thế mà, gã cứ ngày nào cũng phải đòi cô làm bằng được. Mà từ khi Izana đi, Toru cũng chẳng buồn làm bữa sáng nữa.

Khi Manjirou dụi mắt tỉnh dậy, cầm lấy chiếc chăn mỏng mà Toru đắp cho đi ra ngoài, một cảnh trước mắt làm nó sững người. Hàng mi của kẻ còn đang ngái ngủ rung lên, vỗ nhẹ kéo dần tấm màn mỏng, lộ cửa sổ tâm hồn màu đen láy như ngọc thạch. Đáy mắt lấp lánh sáng lên tựa pháo nổ trong đêm hội, sáng cả một vùng trời đêm cao xa. Không phải lần đầu Manjirou nhìn thấy nắng, cũng không phải lần đầu nghe thấy tiếng dầu nóng lèo xèo hay tiếng chảo bếp lạch cạch. Nhưng là lần đầu nó thức dậy trong một buổi sớm, nhìn Toru bận bịu trong căn bếp của mình. Mồ hôi hơi rịn trên gò má hắt nắng mà sáng lên cả một tông da, bỗng nhiên lấp lánh ánh thủy tinh trong suốt. Nắng đáp lên vai cô, màu tóc trắng xác xơ lại mềm mại tới lạ, cả người cô choàng lên một tấm khoăn voan mỏng phấp phơi trong gió sớm từ cánh cửa bên ngoài không đóng. Manjirou dụi mắt, nhìn lại thì vải voan đã biến đi đâu mất.

[ĐN_Tokyo Revengers] _Sweet_ [Bitter]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ