Chương 79: Hứa

1.2K 201 7
                                    

Mười lăm phút trước.

Emma, người đang nhăn mày đắn đo, Toru, người chẳng hiểu gì nên đứng chờ và Manjirou, người đã tự có quyết định.

"Hmmm, em muốn đi cả hai." Thiếu nữ trẻ chẳng thể quyết định nổi, đẩy nó về tay người lớn hơn.

Toru chớp mắt, Manjirou đã rất nhanh nắm tay cô kéo về phía cửa hàng đồ ngọt đang treo biển giảm giá ưu đại mua một tặng một rất mê người.

"Toru, chị đi với tôi mua bánh đi."

Emma bắt lấy tay còn lại của Toru, kéo ngược lại:

"Không! Toru-san sẽ đi với em tới cửa hàng quần áo."

Người em gái chỉ về phía cửa hàng quần áo đang mở cửa, khuyến mãi bên ngoài treo cũng hấp dẫn chẳng kém gì lớp kem ngọt béo bở mà Manjirou muốn tới mua.

Toru sâu sắc cảm thấy bản thân đang trong trò chơi kéo co, mà cô đáng thương lại là cái dây bị kéo. Người lớn hơn cảm thán, bất lực nhìn mình bị giằng co bởi đôi anh em nhà Sano.

"Thôi được rồi! Chị sẽ tới tiệm bánh, hai đứa đi qua tiệm quần áo. Chấm hết."

"Như..." Bị ánh mắt oán hận như thể muốn viết 'Chị không muốn làm cái dây kéo co' của Toru, hai anh em chẳng còn cách nào ngoài chấp nhận.

Toru cười, vẫy vẫy tay nhìn hai người chành chọe nhau bước vào tiệm quần áo còn mình thì xoay gót đi tới tiệm bánh ngọt. Người trưởng thành không thích không khí ồn ào ở trung tâm thương mại, cũng không thích bản thân ở nơi đông người, có lẽ cái thói sống một mình khiến cô chẳng còn thích thú gì với xã hội.

Đại sảnh khu thương mại ngập người qua lại, những thanh âm ồn ã cứ xô vào nhau như những đợt sóng trong cơn bão biển. Thính giác bỗng trở nên vô dụng, Toru đứng khựng người, chỉ trong một chốc chẳng nghe thấy gì. Cô không nghe được, không tiếng bước chân dồn dập, cũng không tiếng cười đùa tạp nham hay tiếng máy móc vốn nên có.

Cả thế giới như chiếc tivi nhỏ, bị điều khiển tắt âm mà mất tiếng, đến một thanh âm cũng không tồn tại. Chỉ có khóe miệng vẫn mấp máy kia, gót giày ma sát trên mặt sàn gạch láng bóng còn hoạt động. Không phải thế giới không có tiếng, mà thính giác cô hỏng rồi. Đồng tử giãn ra, lớp kính cận mới thay như thể lớp kính cũ, chẳng còn chút tác dụng giúp đỡ nào.

'Cháu nên tới bệnh viện kiểm tra kĩ hơn, trường hợp này vấn đề có lẽ không chỉ dừng ở mắt kính.'

Rít một tiếng dài, Toru ôm lấy vành tai đau nhức đang lấp bởi tiếng rít thanh mảnh như kim đâm. Bả vai bị huých phải, một cú chạm vô tình khiến cả người cô lảo đảo lùi về sau. Một người phụ nữ trung niên, khóe miệng mấp máy, đôi mắt đeo kính lão sáng lên ý nghĩa gì mà Toru chẳng thể đọc hiểu. Cô ngây ra, cổ họng khô quắt như thể đã đi rất lâu trên sa mạc cằn cỗi, đến một hơi thở cũng nặng nề.

"...h có sao không? Này! Cháu có sao không?"

Vai bị nắm lấy, người phụ nữ trung niên lo lắng nhìn Toru, với sắc mặt trắng bệch như thể sẽ ngã khuỵu ngã tức khắc. Toru ôm lấy vành tai, cơn buốt nhức biến đi đâu mất, cả thanh sắc rít dài nhói đau kia cũng vỡ vụn chìm vào hư không.

[ĐN_Tokyo Revengers] _Sweet_ [Bitter]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ