Izana nhớ, gã nhớ con đường để tới nhà Toru. Cái nơi mà hai năm trước, gã vẫn tự hào gọi một tiếng 'nhà'.
Người nằm trong lòng không có phản ứng, mí mắt cô đóng lại che đi bầu trời đêm vắng sao, che đi cái động sâu chỉ một màu tối tăm. Mái tóc trắng đối lập với màu mắt đen, số lần nhìn cô lúng túng với chất nhuộm rẻ mua ở mấy tiệm làm tóc gần nhà, chất tóc xơ xác tới vậy nhưng vẫn ngoan cố nhuộm đè lên vùng tóc mới lộ ra mảng đen.
"Sao chị cứ nhuộm mãi một màu vậy? Toru của tóc đen, cũng rất xinh đẹp."
Lúc ấy Toru đã nói gì nhỉ? Izana ngờ ngợ nhớ lại trên con đường vắng người. Dòng kí ức cứ dần chạy trôi trước tầm mắt kẻ lạc lối, con đường quen thuộc nhưng đã không còn là nơi để gã trở về.
Một nụ cười buồn, Izana nhớ thế.
Toru lúc nào cũng thế, lúc nào cũng như chẳng quan tâm tới gì, giống như mọi thứ đều không đọng lại được trong cô. Izana sai, gã thật không giống Toru, gã chẳng tài nào giống được Toru. Bởi vì đôi mắt Toru, chưa từng đọng lại bất cứ điều gì. Một bát canh miso nóng hay một bộ phim truyền hình dài tập đủ cung bậc cảm xúc, trên chiếc ghế sofa dài mềm mại tựa đầu lên bờ vai gầy thoáng hương hoa nhài của sữa tắm mới. Izana yêu cái cảm giác an nhàn thấm nhuần vào cả xương tủy, nhưng gã vẫn nhận ra, người bên cạnh chẳng hề bận tâm tới nó.
Cái gọi là yên bình ấy, đối với Toru, là như thế nào?
"Tại sao lại là màu trắng?"
Rõ ràng, chị đâu yêu thích màu sắc này.
"Bởi vì, đó là nguyên bản."
Không thể thay đổi, không có quyền thay đổi. Nếu chỉ là kẻ trú chân, thì đừng thay đổi đồ vật của nguyên chủ.
_
Izana ôm Toru, cánh cửa thang máy đóng trước mặt bắt đầu di chuyển.
Đã trên dưới cả ngàn lần Izana muốn trở về, hèn mọn cũng được, đê tiện cũng chẳng sao. Gã thà rằng quỳ gối trước cô, dùng dáng vẻ thê thảm nhất cũng muốn níu lấy gót chân người con gái ấy, muốn ánh mắt của cô dù chỉ một lần thôi, đọng lại ở nơi gã.
Yêu, Izana yêu Toru.
Gã có thể làm mọi thứ để được ở bên Toru, rũ bỏ đi tất cả gai nhọn, đặt trong tay cô trái tim mình, tùy ý sử dụng. Nhưng vì lòng ghen tị nhỏ nhoi, vì chút lòng tự cao kia mà gã đã rời đi.
"Em yêu anh." Chỉ ba từ thôi mà lại xoáy sâu vào tâm trí gã, Izana đến chết cũng không quên nổi.
Người gã kính trọng nhất và người gã yêu mến nhất.
Izana đã từng muốn bỏ hết tất cả, gã muốn chạy thẳng vào đại sảnh quen thuộc, bỏ qua quầy lễ tân với ánh nhìn hiếu kì để đi thẳng lên tầng 14 kia. Gã muốn gõ cánh cửa gỗ, Izana biết chỗ giấu chìa khóa của Toru, là ở dưới tấm thảm lót ngoài cửa, thế nên thật dễ dàng để đi vào mà chẳng có lấy một vật cản. Izana muốn ngồi trên chiếc sofa trắng dài hay đi ra hít thở nơi ban công lộng gió, chờ người kia về nhà thở dài một tiếng càu nhàu gã, muốn nhìn dáng vẻ bận rộn trong căn bếp nhỏ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐN_Tokyo Revengers] _Sweet_ [Bitter]
FanfictionNghe nói trong giới bất lương toàn cái đất Tokyo này không ai không biết, có một tiệm bánh được các đại ca tai to mặt lớn của các băng đảng đứng đầu bảo kê. Truyền miệng nhau đám bất lương tự biết, có thể đi đánh nhau cướp bóc thu phí bảo kê nhưng t...