Chương 160: Thần linh hiện thế

624 120 6
                                    

Toru nhìn xung quanh, một mảng đen tối bao trùm tất cả. Em đang nhìn hoặc cũng không giống như đang nhìn, cảm như đang bước đi nhưng lại không rõ là có đang đi hay không.

Bởi vì hiện tại, em còn không chắc mình còn cơ thể để bước hay nhìn.

Một vùng đen và ý thức em hiện hữu trong nó, Toru mơ màng cảm giác như có chút buồn ngủ. Nhưng một kẻ đã chết thì còn buồn ngủ được sao? Toru vừa cảm thấy lại vừa như không cảm thấy gì.

Em biết mình đã thay đổi, nhưng cũng không buồn đoái hoài đến nó nữa.

[Xin chào.]

Giữa một khoảng không chỉ có bóng tối, một chùm sáng chói tuy nhỏ bé nhưng lại nổi bật. Ánh sáng không bị bóng tối lấn lướt, ngược lại giữa nơi chỉ có bóng tối ánh sáng lại là thứ trở nên đặc biệt.

Toru theo bản năng "nhìn" qua ánh sáng, ánh sáng cũng đến gần em nhưng lại không cảm thấy chói mắt như lẽ thường. Có thể vì em đang không thực sự nhìn vậy nên ánh sáng có chói mắt hơn nữa cũng như vậy.

[Nhân loại nhỏ bé, ngươi đã gọi ta.]

Có một âm thanh vang hẳn vào óc, nếu như em thực sự còn thân thể, thì thứ âm thanh đó đang rung lên trên từng nhịp số, lại không thể định hình hay xác định cụ thể. Ở một nơi vô định, phải và không phải giao nhau một đường cắt mỏng manh.

Toru im lìm, không chủ động muốn nói gì cũng không cảm thấy chùm sáng có gì đặc biệt. Sự yên lặng của em dường như trái lẽ thường, chùm sáng có lẽ đang lơ lửng giữa không gian đen, xoay quanh em đánh giá.

[Nhân loại, ngươi đang sợ ta sao?]

Sợ ư? Toru nghĩ, cảm giác không phải sợ hãi.

Hẳn là em nên cảm thấy sợ hại, trước một vật thể xa lạ và trông có vẻ cao quý hơn mình gấp nhiều lần.

Nhưng đó là nên, vậy hiện tại em cảm thấy thế nào? Toru, chẳng cảm thấy gì.

"Không phải sợ." Toru thành thật đáp, em lại im lặng chờ đợi chùm sáng phát tiếng.

Chùm sáng lơ lửng, nó cũng im lặng sau khi nghe trả lời. Thế rồi thứ ánh sáng lóa mắt bắt đầu biến đổi, từ một chùm sáng đơn điệu bắt đầu nặn ra cánh mũi đôi môi.

Một gương mặt quen thuộc xuất hiện giữa bóng tối u ám, người đứng giữa bóng tối lại trở thành ánh sáng nổi bật. Khóe mắt nheo lại như biết cười, cả gương mặt cũng mang theo nét trẻ con láu lỉnh.

Mamoru, khung cảnh với ngọn đồi bị ngọn lửa nuốt trọn lại tái hiện trước mắt. Nhưng ở đây không có lửa, không có xác chết. Mamoru đứng đây, gương mặt cũng không bị thiêu cháy bởi lửa nóng bỏng rát.

[Ngươi thích khuôn mặt này chứ? Tch, tch vì ta không có nhân dạng nên chỉ có thể tái tạo lại những kẻ phàm nhân khác trong kí ức của ngươi.]

"Thích sao?" Toru khẽ hỏi, một lời nghi vấn kì lạ.

Có lẽ đã từng thích, nhưng cảm giác đã rất lâu rồi. Giống như cây đại thụ già, già cỗi rồi, sâu trong gốc rễ có cố cũng không hấp thu được bao nhiêu nước hay dinh dưỡng. Nó đang sinh trưởng nhưng cũng đang tiến dần về cửa tử, lặng lẽ như thế, chẳng gì lay động được.

[ĐN_Tokyo Revengers] _Sweet_ [Bitter]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ