"Em quên mất rồi? Lời hứa của chúng ta." Takeomi gằn giọng, hỏi.
Toru đập lên bàn trà, xẵng giọng quát lớn:
"Em không quên nó, em sẽ không bao giờ quên nó."
Không quên mục đích khi bắt đầu, thế nhưng, cũng không muốn vĩnh viễn chỉ đứng một chỗ.
Quán cà phê dường như im lặng, những ánh mắt đổ dồn về hai người và gương mặt của Takeomi đã khiếm vài kẻ tò mò cũng dè chừng. Toru trừng mắt, xong cuối cùng vẫn không thể phản kháng.
Cô đã luôn, dựa dẫm vào Takeomi. Và rồi như một đứa trẻ, không thể tự bước đi trên đôi chân của mình. Thế nhưng, nếu những gì cô đang làm là đúng đắn, tại sao Toru lại không ngừng hối hận.
"Em thay đổi, em đã quên lời hứa." Takeomi lặp lại, cùng với đôi mắt lạnh lẽo.
Toru lắc đầu, cảm giác như nghẹt thở bởi áp bách cùng đè nén, lồng ngực nặng tới khó hô hấp. Nhưng rồi lòng bàn tay siết lại, ánh mắt đen như thể tấm cửa kính lau sạch bụi bặm, sáng lên và trong suốt.
"Em chỉ... Đang làm điều đúng đắn."
Đồng tử co lại, Takeomi đã hoàn toàn sững người khi thanh âm lọt vào màng nhĩ, nhỏ và yếu ớt, đang không ngừng run rẩy.
"Em mong anh sẽ chỉ đường cho em."
Chính em là người đã nói.
Rằng em cần tôi, rằng em cần một lối đi. Toru cần một bàn tay kéo em đi trên con đường đúng đắn.
Và anh đã hứa, anh sẽ ở bên em. Dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra, dù cái giá phải trả lớn cỡ nào. Anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ đưa em đi trên con đường đúng đắn.
Toru giật mình, như ngừng thở. Bàn tay vụt tới bóp lấy gò má nghiến đến đau nhói. Cả ánh mắt lạnh lẽo kia như thể xé làm đôi Toru, nghiền ép mọi nỗ lực của cô chỉ trong đáy mắt ấy.
"Thay đổi? Em muốn thay đổi điều gì?"
Toru quen biết Takeomi gần ba năm, nhưng cô vẫn chưa bao giờ thực sự hiểu người đàn ông này. Anh ta là Akashi Takeomi, không chỉ là một tên đàn ông bình thường hay một tay bất lương đơn giản. Là huyền thoại của bất lương, là kẻ từng là phó chỉ huy Hắc Long, thứ áp lực ấy nghiền nát mọi kẻ thù. Gần như chết lặng, thanh âm từ nơi cuống họng người đàn ông rung lên khiến cô sợ hãi. Dây thanh quản rung khẽ, cái chất giọng khàn trầm thấp nhấn nhá từng âm tiết nặng nề.
"Em thay đổi gì đây? Một kẻ đến cả phương hướng cũng không có, thì có thể làm gì? Toru, em nghĩ nếu không có anh, em có thể tiếp tục bước đi sao?"
Thế nên, em cần anh, không phải sao?
Mỗi một bước em đi, những việc em đã và đang làm. Takeomi nghiến răng, mọi thứ chạy trước mặt người đàn ông như thể một trò đùa tai quái. Và chỉ mới hơn hai tháng trước, người trước mặt đến cả hi vọng sống cũng đã mất đi, nếu như không có anh, rồi cô sẽ chết, chết vì sự tuyệt vọng.
Tĩnh, chẳng còn âm thanh nào nữa. Takeomi im lặng, thoáng buông lỏng rời khỏi gò má gầy của người trước mặt. Cảm giác hối hận dâng lên trong người đàn ông với vết sẹo dài bên mắt trái, nhìn đôi mắt đen kia bàng hoàng. Takeomi ngồi xuống, ngụm cà phê đen đắng ngắt tràn vào khoang miệng nhưng chẳng thể sắp xếp lại cõi lòng rối bời của anh. Toru vẫn đứng im, như thể một pho tượng đá, lồng ngực phập phồng nặng nề ngắt quãng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐN_Tokyo Revengers] _Sweet_ [Bitter]
FanfictionNghe nói trong giới bất lương toàn cái đất Tokyo này không ai không biết, có một tiệm bánh được các đại ca tai to mặt lớn của các băng đảng đứng đầu bảo kê. Truyền miệng nhau đám bất lương tự biết, có thể đi đánh nhau cướp bóc thu phí bảo kê nhưng t...