Toru quăng túi thuốc lên bàn ăn, mấy nhãn hiệu nhặng xị toàn tiếng Anh tiếng Tàu mà cô chắc rằng mình chẳng bao giờ đọc hiểu được, cái nào cũng có nằm lăn lóc rơi khỏi túi bóng trắng. Cơ thể vẫn uể oải sau đợt truyền thuốc đầu tiên, cảm giác như cả người đều bị xe tải nghiền qua một lần, nát bấy chẳng còn thứ gì nguyên vẹn. Toru không nhớ mình đã về nhà bằng cách nào, nhưng cô nhớ chắc cái cách bác sĩ đã bất lực thế nào khi duyệt giấy để cô xuất viện.
"Nếu không ở lại bệnh viện theo dõi tình hình, cháu có thể phát bệnh bất cứ lúc nào."
Lời của bác sĩ, Toru cũng biết nó không chỉ đơn thuần là một lời dọa dẫm hù dọa đám bệnh nhân cứng đầu cứng cổ. Mà là cảnh báo, đấy rõ là một lời cảnh báo mà Toru cũng đã từng trải nghiệm qua hậu quả. Nếu như cô đột nhiên phát bệnh, ngất giữa đường là còn nhẹ nếu như kí ức lại có vấn đề hay giả như gặp kẻ xấu, Toru bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.
Phải, cô biết, biết chứ. Cô tất nhiên hiểu, mình sẽ gặp khó khăn thế nào với căn bệnh quái quỷ thậm chí còn không có cách chữa dứt điểm này. Và cô cũng biết, cách tốt nhất là ngoan ngoãn nằm trong bệnh viện, tiếp nhận kiểm tra và hóa trị.
Một mình Toru lê bước ra ngoài ban công, mặc lời cảnh báo cùng dặn dò cẩn thận của bác sĩ, lại lôi ra bao thuốc lá mới mua trong túi. Mảng khói xám xịt hòa vào bầu trời ngả sắc muộn ngày cuối đông, hơi lạnh gần như đông cứng cả buồng phổi và thứ chất độc hại như nicotine lúc này như cọng rơm nhỏ cứu mạng giữa lúc chênh vênh. Toru ngậm điếu thuốc trong miệng mình, thuốc lá bỗng nhiên chẳng còn ngon miệng như mọi khi và vị đăng đắng của thảo dược cháy đang thấm đẫm lên đầu lưỡi khô của cô. Người trưởng thành thở dài một hơi, tì khuỷu tay lên lan can bằng sắt để mặc làn gió trên không kia tán loạn đuôi tóc nhuộm màu trắng xóa như tuyết.
"Thật là... Không muốn làm chút nào."
Hóa trị, chỉ mới nghĩ thôi cũng đủ rợn gáy vì sợ hãi. Lông tơ trên người đều muốn dựng hết lên, bản năng của kẻ yếu sớm đã quen với việc vắt chân lên cổ mà trốn chạy chẳng hay tới việc phải đứng im mà chịu đựng cơn đau. Nhưng nếu không chịu đựng, thì sẽ chết rất nhanh.
"Nếu không làm hóa trị, thời gian của cháu thậm chí không đủ tới nửa năm."
Ông trời à, đúng là nhẫn tâm hết sức. Vốn dĩ chỉ còn hai năm đã đủ ngắn ngủi, thế mà, hiện tại còn phải chết nhanh hơn nữa.
Sớm biết ông rất ghét tôi này, nhưng không nghĩ, ông căm ghét tới độ muốn hành hạ tôi thế này đây.
"Ông đang bắt tôi phải chọn à?"
Ông đang bắt một kẻ chạy trốn, chọn lựa sao? Quả là ông trời, quả là biết cách làm khó những người như tôi đây.
Toru phì cười, đắng chát một khoang miệng mình toàn là mùi thảo dược cháy khô. Cảm giác mí mắt nặng và gáy buốt lạnh vì gió tháng đông khiến đầu óc gần như đình trệ hẳn. Tiếng chuông điện thoại reo lên, ngắt ngang cái không gian đang gần như nghẹt thở. Toru ôm lấy tai mình, đang tê rần và đổ đặc âm thanh. Người trưởng thành rất không tình nguyện lục lọi điện thoại trong túi áo khoác dày, thứ đang không ngừng rung lên và réo to để nhắc nhở chủ nhân về sự tồn tại của bản thân.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐN_Tokyo Revengers] _Sweet_ [Bitter]
FanfictionNghe nói trong giới bất lương toàn cái đất Tokyo này không ai không biết, có một tiệm bánh được các đại ca tai to mặt lớn của các băng đảng đứng đầu bảo kê. Truyền miệng nhau đám bất lương tự biết, có thể đi đánh nhau cướp bóc thu phí bảo kê nhưng t...