Chương 46: Rơi

2.7K 462 64
                                    

Toru nhìn màn hình điện thoại sáng lên, cái ánh sáng trong căn xưởng cũ như cọng rơm cứu mạng chìa ra trước mặt. Đáy mắt hơi sáng lên, trong khoảng lặng lạnh lẽo như đốt thêm được nhóm lửa nhỏ. Ánh lửa ấy bập bùng khe khẽ, dần xua đi hoảng loạn. Người kia vươn tay, lòng bàn tay âm ấm áp lên mái đầu rối xù của cô. Bàn tay kia không tính là ấm áp thế nhưng lại an toàn tới lạ. Bằng cái đôi mắt cận thị mờ mờ, Toru thoáng thấy sắc tím dịu dàng từ ánh mắt người đối diện. Cô cảm nhận được rõ ràng ánh mắt kia dường như đang tức giận, bởi màu tím trầm ấy lặng đi hơi lạnh lùng. Người trước mặt không nói lấy một câu nhưng dường như lại đang vỗ về an ủi cô dịu dàng. Dường như muốn nói: 'Đừng sợ'

"..."

Cô không sợ đâu. Thực sự đấy.

Toru ngước mắt, trong bóng tối mờ mờ trước mặt, người kia một thân đồ đen bịt kín khuôn mặt gã. Khụy gối, nửa quỳ trước cô cẩn thận chỉnh lại mái tóc bị hành hạ mà rối tung.

[Tôi sẽ cứu em ra ngay.]

Người kia đưa ra màn hình điện thoại, thêm một dòng chữ điện tử nữa được gõ lên. Ánh sáng xanh từ màn hình lập lòe in trên đôi con ngươi đen láy của Toru, bỗng nhiên lấp đầy hơi nước rưng rưng. Gió từ ngoài căn xưởng cũ lành lạnh, áp lên làn da chẳng có nổi miếng vải che thân nào nguyên vẹn vô thức run rẩy. Toru chẳng biết là cơn gió mưa kia liệu có phải đã đưa bụi cát tới, nếu không tại sao hốc mắt cô lại cay xót tới thế. Tại sao cô lại cảm thấy lồng ngực cứ đập liên hồi và cơn run rẩy chẳng thể dứt.

Cô ấy mà, là người bất tử.

Số lần chết xòe mười đầu ngón tay đếm cũng không xuể. Toru dường như đã quá quen thuộc với cái chết. Nhưng cô lại không quen nổi với tuyệt vọng. Một người dường như chẳng còn sợ hãi thứ gì trên đời như Toru. Thế mà giờ lại run rẩy như chuột nhắt.

Toru gục đâu, sóng biển gần kề vỗ về bên vành tai bị lấn át bởi giọt mưa rào trên tấm nhôm rỉ sắt. Từng hồi mưa rả rích như thể ôm lạnh trái tim cô, và dường như bóng tối đang bủa vây nhấn chìm cô trong ảo tưởng của chính mình. Bờ vai gầy run lên, vết bầm thâm tím lồ lộ trên xương quai xanh yếu đuối càng làm ánh mắt người đối diện lạnh băng. Gã đứng dậy, dằn xuống ngọn lửa cứ phừng phực cháy chỉ muốn thiêu đốt hết tất thảy trước mặt. Cởi xuống lớp áo khoác gió đen choàng lên bờ vai gầy. Tiếp tới lại là cái xoa đầu nhẹ nhàng, nhẹ hẫng như thế nhưng lại như thế đạn công phá, phá đi bức tường kiên cố nhất của Toru. Dường như cô thở phào, mà xen lẫn dần là tiếng nấc cùng dòng lệ nóng bắt đầu tuôn rơi.

"...hức..."

Toru run lên, sống mũi cay xè còn khóe mắt thì rưng rưng. Nước mắt đua nhau nhỏ xuống như chiếc vòi van hỏng, từng giọt trong suốt lăn xuống gò má trắng bệch dư lại vết sưng do bị đánh của người con gái tưởng như mạnh mẽ lại yếu ớt không tưởng. Bờ vai đơn nhược được choàng lên áo khoác gió, không khí lành lạnh và hơi ẩm của đất bốc lên không còn chạm vào làn da tái nhợt nữa. Toru nấc nghẹn, trước tầm mắt nhòe ướt như chiếc tivi cũ không bắt sóng chỉ có đôi mắt tím kia là rõ ràng. Một đôi mắt, in lên dáng vẽ yếu đuối này.

[ĐN_Tokyo Revengers] _Sweet_ [Bitter]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ