"Này, cô có định dạy không đấy?"
Toru sững người, lúng túng nhìn cô gái đối diện đã dừng kiểm tra dụng cụ trên bàn mà nhìn chính diện vào mình. Gương mặt ấy hoàn toàn khiến Toru mất khả năng giao tiếp, đầu óc cô vẫn chưa thể hoạt động sau cú sốc này.
Dù cô biết, kể cả Atoki hay "Toru" thì đều đã chết.
Cô gái đối diện xắn tay áo, cổ tay lộ ra hình xăm đặc trưng của Bonten càng khiến Toru lạnh gáy hơn. Rốt cuộc Mikey muốn làm gì, đã qua gần mười hai năm vì sao còn cố làm chuyện vô ích thế này. Tim Toru như thể thắt lại, gương mặt của quá khứ khiến cô lúng túng không rõ.
Đứa trẻ ấy hiện thế nào, lẽ nào vẫn giống như nguyên gốc sao?
Cô cố gắng nhiều như vậy, dù cuối cùng vẫn chạy trốn nhưng trong thâm tâm Toru vẫn mong cái chết của mình có thể làm gì đó cho Manjirou. Lần này Emma còn sống, Izana cũng còn sống, vậy còn điều gì đẩy ngã nó nữa đây? Toru có nghĩ mãi cũng không hiểu, cô lựa chọn làm như không biết, cô lựa chọn nhắm mắt bỏ qua, hơn hai năm nay chưa từng xem qua những chuyện của Bonten.
Toru của hiện tại cách Manjirou rất xa. Và khoảng cách này chính là tự tay cô dệt nên.
Thoáng không nỡ làm Toru khó thở, cô lắc nhẹ đầu cố tự làm mình bĩnh tĩnh hơn.
"Được, mọi người về vị trí đã sắp xếp, chúng ta bắt đầu buổi học hôm nay thôi." Toru nói, gượng cười bắt đầu bài giảng của mình.
_
Có lẽ hôm nay là ngày đi làm khó khăn nhất của cô và hẳn nhiên những ngày tháng như thế này sẽ còn kéo dài nhiều nữa.
Hay là nghỉ làm?
Ý nghĩ lập tức chiếm trọn bộ não của Toru, trong tiềm thức đã in sâu cái ý niệm chạy trốn đến thâm căn cố đế.
Toru lắc đầu, nếu hiện tại nghỉ làm mẹ cô chắc chắn sẽ không đồng ý. Hơn nữa, có lẽ tên bảo tiêu hôm nay đi phía sau "Toru" kia chắc hẳn đã báo cáo về chuyện hôm nay ở lớp làm bánh.
Karahiki - gia đình nổi tiếng trong giới công luật, đối chọi gay gắt với các thế lực ngầm. Tất nhiên, cũng là tử địch của thế lực ngầm lớn nhất Nhật Bản, Bonten.
Nếu như cô nghỉ ngang, nếu chúng nghi ngờ gia đình cô sắp xếp để tiếp cận Bonten, nếu chúng làm hại họ...
Toru siết lấy dây túi xách trước ngực, bàn tay thoáng run và đôi chân cứng đờ. Cảm giác sợ hãi bao lấy cô, vây chặt cứng hai chân Toru.
Cô không thể để họ bị tổn thương.
Toru nghiến răng, dẹp ngang đi nỗi sợ hãi hèn nhát của mình, ánh mắt cũng quyết liệt hơn bao giờ hết.
Cô sẽ bảo vệ họ, gia đình của "cô'.
Toru sực tỉnh, nhận ra bản thân đã đi sai đường. Đầu óc bị ám ảnh bởi Bonten khiến cô lại vô thức đi về chốn cũ, mười hai năm tuyến tàu xe không đổi, vẫn đưa cô tới gần khu dân cư nọ. Hơn năm mươi bước tiến thẳng về phía Bắc, nếu quẹo ngang sẽ đến chân đền Musashi quen thuộc, còn nếu bước thêm mười mấy bước nữa sẽ tới tiệm bánh của Toru.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐN_Tokyo Revengers] _Sweet_ [Bitter]
FanfictionNghe nói trong giới bất lương toàn cái đất Tokyo này không ai không biết, có một tiệm bánh được các đại ca tai to mặt lớn của các băng đảng đứng đầu bảo kê. Truyền miệng nhau đám bất lương tự biết, có thể đi đánh nhau cướp bóc thu phí bảo kê nhưng t...