[Ngươi điên rồi sao?! Làm như vậy thì được lợi lộc gì?]
Toru mỉm cười, dường như tận hưởng gương mặt nhăn nhó của 'thần'. Cái sinh vật cao thượng ấy hóa ra cũng tầm thường không hơn nhân loại là bao. Nhưng từng đối với một đứa trẻ sáu tuổi, nó là đường sinh cơ le lói cuối cùng giữa muôn trùng đen tối.
Nhưng đứa trẻ năm ấy chết rồi, chính tay cô đã chôn nó, chôn sâu dưới tận đáy lòng.
"Như người thôi, tặng ta món quà 'bất tử' thì có lợi lộc gì?" Toru hỏi vặn lại, thành công làm sắc mặt thần linh càng thêm khó coi.
Thần linh im lặng, nét mặt của Takeshi nó dùng thật nhuần nhuyễn, đến cái vẻ kiềm chế kia cũng giống gã đến vậy. Xung quanh thế giới bắt đầu nứt, rung chuyển cùng với sự khó coi của thần.
Kể cả bản chất tầm thường thì nó cũng là sinh vật mang trong mình sức mạnh vượt trội hơn bất cứ ai. Mà Toru, suy cho cùng cũng chỉ là một cá thể nhỏ bé, không có sức mạnh được đem ra làm trò tiêu khiển cho thần.
[Nhân loại... Đừng cố thách thức tính kiên nhẫn của ta.]
"Thực ra tôi biết, ngươi muốn gì đó ở tôi." Toru cười, tiếp nói.
"Tôi biết ngươi muốn tôi lại tin ngươi như cách mà Roku sáu tuổi đã dùng máu để cầu nguyện cho ngươi. Nhưng thần linh à, chính tay ngươi đã giết chết phần nhỏ bé đó của tôi và chính tay tôi cũng đã tự mình chôn nó xuống nấm mồ rồi."
Đứa trẻ năm ấy có dùng cách nào cũng không thể sống lại được nữa. Em chết rồi, bị thế giới tàn nhẫn này đẩy vào chỗ chết. Vô số lần ngoan cố đứng dậy để rồi lại bị bão tố lớn hơn vùi dập, có lẽ chết là tốt nhất, bỏ đi phần ngây thơ ấy để chấp nhận sự tàn khốc của cuộc đời.
"Và ngươi có lẽ không biết, ngay từ khoảnh khắc những chiếc rương châu báu kia tan biến tôi đã biết tất cả những gì xảy ra trước mắt đều là giả."
Khoảnh khắc ấy cả thế giới dường như cũng rung chuyển theo lời của Toru, giống như làm chuyện xấu bị vạch trần, kẻ thủ ác đứng phía sau bóng tối âm thầm lùi bước. Trước khi sự thật bị vén màn. Thần cũng lùi về sau, dường như không dám tin sự thật lại bị phát giác.
"Nhưng không sao cả, đối với tôi mọi thứ vẫn có phần là thật."
"Tình cảm của Shinichirou là thật, ngôi nhà của gia đình Karahiki cũng là thật. Có lẽ tình cảm của Manjirou là thật, sự gắn bó của nhà Sano cũng là thật. Những thứ đó, đối với tôi đều là thật."
Họ yêu mến cô vì chính cô. Có lẽ là vì bị thế giới hấp dẫn nhưng cho đến cùng thời gian đã bồi đắp lên tình cảm chân thành.
"Nhưng tình cảm của anh em Haitani là giả, sự cố chấp của Kisaki cũng là giả, tình cảm của Wakasa và Keizou cũng là giả. Những thứ đó, không thật."
Bởi vì thế giới nơi tất cả mọi người đều thích Toru. Cứ như một lẽ tất nhiên phải thế, những người ấy vốn sẽ chẳng bao giờ để mắt đến một người thường như cô nay lại xoáy vào xoay xung quanh Toru.
Là vì thế giới mặc định rằng, mọi người đều yêu quý Toru.
[ Truyền miệng nhau đám bất lương tự biết, có thể đi đánh nhau cướp bóc thu phí bảo kê nhưng thấy ai con gái tóc trắng miệng phì phèo điếu thuốc lúc nào cũng khệ nệ ôm đống đồ làm bánh thì liệu hồn tránh cho xa.]
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐN_Tokyo Revengers] _Sweet_ [Bitter]
FanfictionNghe nói trong giới bất lương toàn cái đất Tokyo này không ai không biết, có một tiệm bánh được các đại ca tai to mặt lớn của các băng đảng đứng đầu bảo kê. Truyền miệng nhau đám bất lương tự biết, có thể đi đánh nhau cướp bóc thu phí bảo kê nhưng t...