Chương 89: Mất

1.3K 241 16
                                    

🙉 có ai thấy bộ này đang nhàm đi không? Định spoil là arc Phạm Thiên tôi bồi nhiều drama lắm, nhưng hơi nản nản kkkk. Như kiểu tình cảm nè, xong quá khứ của Toru hay đại loại vậy nè. Bùm chéo ngược tâm ngược thân vì con tác giả đáng ăn đòn nè.
༎ຶ‿༎ຶ các cô đừng bỏ rơi tui nha, con tác giả đang lê lết mồi chài các cô đó, iu dấu.

_

Kakuchou đã không định nghe máy, thậm chí là chặn số cũng đã từng nghĩ tới. Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn mở máy lên nhận cuộc gọi đang hiển thị trên màn hình điện thoại. 

[Alo.]

Đầu dây bên kia lên tiếng trước, dường như cũng tự biết hắn sẽ không mở lời trước đã chủ động lên tiếng. Thanh âm hơi khàn hoặc do loa điện tử của điện thoại kém chất lượng, Kakuchou không rõ nhưng hắn nghe Toru ở đầu dây bên kia như thể vừa mới khóc, vì cái chất giọng nghèn nghẹn ấy nghe đến là tội nghiệp.

[Kakuchou, có thể cho chị gặp Izana không?] Toru ở đầu dây bên kia, chầm chậm hỏi. Nghe giọng cô nhỏ, hơi khàn.

"Tại sao tôi phải tin chị?" Người nhỏ hơn mỉa mai, ánh mắt đưa về phía Izana đang nằm trên giường. Xung quanh gã tổng trưởng Thiên Trúc là vỏ lon bị bóp méo, vứt lăn lọc bừa bãi bốc lên cái mùi bia trộn lẫn thức ăn bám vào hôi rình. Mà người đang nằm cũng chẳng khá hơn là bao, đầu tóc rối xù, bết bát cùng một thân đồ ngủ dính vụn thức ăn cũ trông nhếch nhác thảm hại tới khó tin. Chỉ vì người kia không tới, liền suy sụp thành cái dạng này, lờ đờ như cái xác không hồn, dù có ngủ say vì men nồng vẫn như cũ vô thức gọi tên Toru.

Một người như thế, vì Toru là tổn thương quá nhiều. 

Kakuchou không muốn nhìn thấy một Izana thảm hại thế này, vị vua của hắn luôn đứng trên cái đỉnh cao của gã, đứng trên ngai vàng dựng nên bởi sức mạnh tuyệt đối của gã, một người mạnh mẽ. 

Không, không phải.

Thiếu niên áp tai vào điện thoại, đầu dây bên kia thật lâu nhìn người bê bết trên giường mà cũng thật cẩn thận nghe tới tiếng thở khẽ của Toru, rõ ràng cái nghiến răng ken két cùng nắm đấm siết cứng gằn lên gân xanh lộ rõ vẻ do dự.

Kakuchou không phải vì Izana mất đi hào quang mà khó chịu, hắn là vì, người bạn thủa nhỏ cũng là mục đích sống của hắn đang chịu tổn thương tới vỡ nát. Hắn, đơn giản chỉ là muốn Izana được hạnh phúc.

"Hãy tới đây."

[A?] Đầu dây bên kia lên tiếng, dường như kinh ngạc trước lời mời đột ngột của Kakuchou.

Thiếu niên đứng dựa lưng vào tường, một tay áp điện thoại vào tai tay còn lại đút túi quần dường như thong dong lần nữa lặp lại lời mời một cách nặng nề:

"Tới đây, tự mình tới nếu chị thật sự muốn gặp Izana."

Ít nhất, nếu như chị vẫn không tới, thì người kia cũng không vì lại lần nữa có hi vọng mà mong chờ để rồi lại thất vọng rồi suy sụp. Dù sao, chỉ có không hi vọng mới không có thất vọng, càng đặt niềm tin bao nhiêu thì đến lúc thất vọng sẽ càng đau đớn bấy nhiêu. Izana lúc này chẳng khác nào một chiếc ly đã mang trên mình những vết nứt lan dài, chỉ một cái động nhẹ cũng đủ vỡ tan tành.

[ĐN_Tokyo Revengers] _Sweet_ [Bitter]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ