Chương 20: Của tao

5.3K 845 90
                                    

Trái ngược với không khí bong bóng màu hường, blink blink lấp lánh ngọt ngào ấm áp mà Toru và Manjirou đang ngồi với nhau đằng xa một người đứng ở phía sau bức tường lặng lẽ nhìn bọn họ.

Đôi mắt màu tử đằng rét buốt, cả hộp thuốc trong tay cũng bị gã ghì lực biến dạng méo mó. Izana trừng mắt, trái tim như rỉ máu.

Cảnh tượng trước mắt như muốn ghi sâu vào trong tin gã những vết thương dài không thể chữa lành.

Toru là của gã cơ mà? Thằng chó kia, vì cái gì mọi thứ quan trọng của gã nó đều cướp đi hết?

Ema, Shinichirou hai người họ còn chưa đủ với nó sao? Izana chỉ còn mình Toru mà thôi.

Đến cả hạnh phúc nhỏ nhoi này của tao, mày cũng muốn cướp đi à? Mikey.

Đáy lòng Izana lạnh lẽo khi đứng từ xa nhìn Manjirou tựa đầu lên vai Toru. Mà người con gái vô tâm kia cũng chỉ mặc kệ dung túng cho nó ngồi hút thuốc. Trông cả hai bọn họ mới hòa hợp làm sao, giống như không có chỗ nào mà gã có thể chen chân vào được.

Của tao cơ mà? Rõ ràng, là Toru tìm thấy tao trước.

Izana nghiến răng, gã quay lưng bỏ đi trong âm thầm. Ít nhất, ngay lúc này, khi mà con dã thú bên trong gã đang điên cuồng, gã cần phải rời đi. Nếu không gã nghĩ mình sẽ chẳng thể kiểm soát được bản thân nữa mà lao về phía bọn họ.

Izana không muốn làm Toru đau.

Mikey, mày cứ đợi đấy đi. Đồ của tao, tuyệt đối sẽ không cho mày chạm vào nữa.

_

"Này Manjirou, ăn nhiều bánh quá đến bữa cơm mà không ăn được thì đừng có trách đấy." Toru nhíu mày, nói.

Cô ngăn lại cái tay vẫn còn đang muốn tiếp tục chôm chỉa đĩa bánh của Manjirou. Nghĩ tới Ema có thể sẽ cho nó ăn chảo thay vì ăn cơm mà kịp thời khuyên bảo. Nhưng Manjirou thì không cảm kích, ngược lại nó nhăn mặt, trề môi ra nhìn cô đầy kháng nghị.

"Tôi muốn ăn thêm, Toru."

ಥ‿ಥ xin bạn tha hộ cái quầy bánh đáng thương của tôi đi, được không? Bạn có thấy tôi chỉ là một bà cô già đi bán bánh kiếm sống qua ngày không? Hãy thương lấy mảnh đời bất hạnh ngày nào cũng được đám bất lương bọn mi làm sang chấn tâm lý đi. Nãy giờ ăn hết chục cái rồi đó, tôi lỗ chứ bạn có lỗ đâu mà bạn hiểu được nỗi đau mà con t(r)ym bé bỏng này đang phải chịu đựng.

Manjirou phồng má, nó lưu luyến hương vị ngọt ngào của những chiếc bánh, vẫn muốn ăn thêm. Cái tay lăm le muốn lấy thêm một chiếc taiyaki nữa nhưng nhìn ánh mắt - nếu mi còn ăn thêm một cái nữa thì ta liền liều mạng với mi - của Toru mà dừng tay.

Nó lè lưỡi vụn bánh dính bên khóe môi, nhân bánh đậu đỏ mềm mềm vẫn lưu lại nơi đầu lưỡi như nó vẫn còn thoáng tồn tại đâu đây. Manjirou híp mắt, quả nhiên nó bị đồ ngọt Toru làm mê hoặc rồi. Ngoại trừ đồ cô làm, những chiếc bánh người khác làm đều không thỏa mãn được Manjirou nữa.

Toru nhìn người nhỏ tuổi ngồi bên cạnh mình liếm liếm khóe môi mà thở dài. Cô lục tìm trong túi áo rút ra khăn tay lau lên má Manjirou.

[ĐN_Tokyo Revengers] _Sweet_ [Bitter]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ