"Phim hay thật đấy." Toru khen ngợi khi cả hai đi ra khỏi rạp phim.
Shinichirou lau nước mắt, cười khổ. Không nghĩ tới phim lại khiến anh khóc như vậy.
"Nhưng Toru thì lại chẳng khóc gì nhỉ? Toàn rạp đều khóc cả." Shinichirou nói.
Đúng vậy, không phải Shinichirou mít ướt hay gì, cả rạp phim hôm nay đều bị nhân vật cùng tình tiết phim vắt khô nước mắt. Có lẽ chỉ có mình Toru là tỉnh bơ, còn đưa khăn giấy cho anh. Shinichirou cảm thán, biết vậy đi xem phim kinh dị có khi lại tốt hơn chăng?
"Không biết nữa, chỉ là cảm thấy nữ chính có phần ngốc quá. Không thích." Toru cũng thẳng thắn nói.
Nhân vật nữ chính rõ ràng biết trước lịch sử nhưng lại không thể cứu được nam chính. Bọn họ từng thề non hẹn biển bên nhau, rốt cuộc lại sinh ly tử biệt.
Cảnh cảm động có lẽ chính là cảnh nam chính nằm trong lòng của nữ chính mà ra đi. Lúc đó cả phòng đều có tiếng khóc.
"Tiếc nuối hẳn là nam chính, đến lời yêu còn chưa thể nói ra." Shinichirou thở dài nói.
Toru gãi má, không có ý kiến. Cả hai cứ thế sóng vai đi bộ. Dưới ánh đèn đường, hai chiếc bóng in dài phía trước, bóng tay như có như không chạm vào nhau. Shinichirou nuốt khan, bàn tay cứng đờ lau lên vạt áo sợ ra hồ môi. Từng chút từng chút nhít tới gần, muốn chạm vào bàn tay người đi bên cạnh.
Chỉ còn một chút nữa.
"Đến nơi rồi." Toru nói, cô dừng bước.
"H-hả?" Shinichirou thì còn chưa hoàn hồn.
Đợi lúc anh quay mặt qua thì nhận ra, bọn họ đã đi về tiệm xe của mình từ khi nào.
Lại một màn quê độ từ vị trí Shinichirou.
"Hay để tôi đưa Toru về, ừm... cũng khuya rồi con gái đi đường một mình nguy hiểm lắm." Shinichirou vội bắt lấy cổ tay Toru, nói.
Mà Toru thì lại không cảm thấy sợ, ngược lại thì cũng không chắc vì lí do gì cô cảm thấy mình rất an toàn và sẽ chẳng có tên bất lương nào hại được cô cả.
Không phải vì Toru có tuyệt kĩ thần sầu hay giỏi võ giả vờ yếu đuối và cái kết đâu. Chỉ là cô cảm thấy mình vẫn đang được bảo vệ.
Đúng là trực giác của phụ nữ, nhạy bén tới kinh người. Ran và Rindou nấp đó không xa, vẫn luôn theo sát bọn họ.
"Nh-nhưng... " Shinichirou còn muốn nói thêm.
Toru ngắt ngang, cô mỉm cười nói:
"Ngày mai gặp lại, Shinichirou."
Toru quay lưng, tiếp tục đi mà Shinichirou đứng ở đằng sau chỉ có thể cười khổ gãi đầu. Nhìn bóng lưng người con gái ấy cứ thẳng tắp mà đi, Shinichirou lôi ra trong túi chiếc hộp vuông nhỏ.
Bên trong, một chiếc vòng tay bằng bạc xinh xắn.
"Có cơ hội phải đưa mới được." Shinichirou tự nhủ, khẽ cười.
Gió đêm thoáng lay lắt, tiếng lá xào xạc khe khẽ. Màn đêm bao trùm cả không gian này, cố nghe thì có khi còn nghe được những tiếng ve râm ran cuối cùng của ngày hạ. Toru đi một mình trên con đường vắng, vẫn còn một vài cửa tiệm mở về khuya đang sáng đèn. Xa xa có cả tiếng những chiếc xe mô tô gầm lên như mãnh thú. Cô cứ bước đi chầm chậm, từng bước in trên nền gạch đá lót đường, trái tim không hiểu sao cứ cảm thấy có gì đó thiếu đi. Đêm ở Tokyo ít sao, hơi khói bụi vẫn thoáng qua như chứa bão tố, gió ngừng thổi để lại một khoảng lặng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐN_Tokyo Revengers] _Sweet_ [Bitter]
FanfictionNghe nói trong giới bất lương toàn cái đất Tokyo này không ai không biết, có một tiệm bánh được các đại ca tai to mặt lớn của các băng đảng đứng đầu bảo kê. Truyền miệng nhau đám bất lương tự biết, có thể đi đánh nhau cướp bóc thu phí bảo kê nhưng t...