Chương 138: Hận

1.3K 206 31
                                    

"Toru, em không định ăn gì sao?" Takeomi hỏi khi bát cháo đặt cạnh giường đã sớm nguội ngắt nhưng người trên giường vẫn không động đậy chút nào.

Cô nằm trên giường, cả người co lại cuốn chặt lấy chăn trên mình không đáp lại câu hỏi của anh. Trong căn phòng ngủ sang trọng, một người đứng một người nằm, kẻ đau lòng thương xót kẻ kia lại làm thinh.

"Cơ thể em không thể tiếp tục nhịn ăn được đâu. Đừng hành xử tùy ý như vậy nữa, Toru." Takeomi nhăn mày, không đành lòng nhìn người trên giường.

Cô co mình trong chăn, cả gương mặt cũng vùi úp vào gối dưới đầu, dường như không tình nguyện nhìn thấy anh ta, bài xích việc tiếp xúc anh. Đâu đó trong Takeomi nhói đau, vô số lần mộng tưởng trùng phùng lại chưa bao giờ nghĩ tới bọn họ sẽ gặp nhau theo cách này. Cũng chưa bao giờ nghĩ, mối quan hệ của bọn họ sẽ tồi tệ như lúc này.

"Toru..." Takeomi khẽ gọi, vươn tay muốn chạm lấy người trên giường.

Chát_!

Bàn tay bị hất ra, cảm giác đau rát chẳng bì nổi đau đớn ê chề trong lồng ngực. Người kia là người anh ta dùng mười hai năm để tìm kiếm, là người anh ta yêu hơn cả mười hai năm. Lúc này cô ngồi trên giường, mắt đối mắt, mặt đối mặt. Trong đôi mắt đen quen thuộc ngập trong, hận thù.

Hận, cảm xúc nóng bỏng như thiêu cháy cả mặt đất.

"Tôi có chết đói cũng không muốn dính dáng bất cứ thứ gì đến anh. Tôi căm ghét anh Akashi Takeomi, tôi vô cùng chán ghét anh! Biến khỏi tầm mắt của tôi! Cút đi!" Toru gằn giọng, hai hốc mắt cũng đỏ lên, cô vừa khóc, hơi nước vẫn còn vươn trên mí mắt đen.

Takeomi chết lặng, cả người như bức tượng thạch đá, đến bàn tay bị hất đi cũng giữ nguyên ở không trung. Đôi mắt mở lớn, chỉ nhìn gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc. Anh ta không biết gương mặt này nhưng lại biết linh hồn bên trong thân xác này.

Mười hai năm chờ đợi để làm gì? Mười hai năm dằn vặt, trả giá để nhận lại điều này sao?

Bả vai gã đàn ông bỗng nhiên run lên và sắc mặt của anh ta cũng trở nên tăm tối. Toru bất giác lùi về sau, kiệt sức vì đói khiến cô hoa mắt, gương mặt đối diện lại trở nên mờ ảo như phủ sương đêm.

Trốn!

Toru lùi lại, bản năng rung réo thông tin lên đại não, cả thân thể căng cứng như tên lên nỏ, chỉ muốn ngay tức khắc bắn đi trốn thoát khỏi nơi này.

Vụt một tiếng khẽ khàng, cổ tay bị bắt lấy, cả tầm nhìn cũng chao đảo đến choáng váng. Toru trừng mắt, trong thoáng chống cả người bị đè phía dưới, hai tay bị ghìm chặt kéo trên đầu. Người đàn ông phía trên gương mặt bỗng nhiên trở nên quá xa lạ, hoặc nói đôi mắt kia của anh ta lạnh lẽo tựa như thú săn khiến Toru sợ hãi.

"Tại sao? Tại sao lại dùng thái độ để đối diện với anh? Mối quan hệ của chúng ta không phải thế này." Takeomi nghiến răng, chất giọng khản đặc lên tiếng chất vấn người nằm bên dưới.

Đúng, mối quan hệ của chúng ta không phải thế này, mối quan hệ cỉa chúng ta không nên thế này.

"Mối quan hệ chó má ấy chết từ lâu rồi! Nó chết từ khi anh phản bội tôi để thằng nhãi Kisaki biết được việc của Shin! Chúng ta hết rồi, Takeomi. Tôi thấy mình đúng là ngu xuẩn, năm đó tôi có mắt như mù mới đặt niềm tin ở anh. Tôi đúng là một con ngu mới tin tưởng anh đến thế, để anh hết lần này đến lần khác bán đứng tôi!" Toru gằn lên, mặc cho cô đang ở vị trí yếu thế hơn, mặc cho tầm mắt cô đang hoa lên vì kiệt sức.

[ĐN_Tokyo Revengers] _Sweet_ [Bitter]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ