Chương 148: Cáu kỉnh

869 164 9
                                    

ଲ(ⓛ ω ⓛ)ଲ chuyện là Vĩ vừa mồi chào được đại thần nhà mình vẽ một bức cuối truyện. Nếu may mắn con bạn Vĩ có thể chiến thắng con lười trong nó thì ta sẽ có một bức chân dung của Toru - hình dáng thật ở Hoàn chính văn.

Truyện đã đi được đến những chương cuối cùng rồi. Dự tính chỉ còn khoảng gần 20 chương nữa sẽ hoàn thành. Quả là một chặng đường khá dài cho Vĩ, và có lẽ chúng ta sẽ tiếp tục gặp nhau ở những chặng đường khác nữa.

_

"Hikari, em định như vậy đến bao giờ?" Izana nhăn mặt, cuối cùng sự kiên nhẫn của gã cũng biến mất chẳng sót lại chút gì.

Người kia vẫn quay lưng về phía gã, không nhúc nhích không động đậy, càng không đáp lời. Nếu không phải ổ chăn vẫn có tiếng hô hấp nhịp đều đặn, Izana còn thực sự nghĩ có phải Toru lại bị bắt cóc và đây chỉ là hình nộm thế thân.

Izana vắt chéo tay, cảm thấy bực bội khi gã không có nhiều thời gian để ở bên cạnh Toru. Những người có quyền làm điều đó không phải gã, mà là nhà Karahiki gia đình mới của Toru. Nếu như không có những người này, gã sẽ có thể đường hoàng gọi cô là 'Toru' chứ không phải cái tên của một đứa con gái khác.

"Hikari..."

Không, đâu đó trong Izana phản kháng. Gã ngồi kế bên giường ngủ của Toru, hai tay đặt trên đùi sớm đã nắm lại thành quyền ngăn cho con quái vật của thịnh nộ trong gã không nổi điên và phá phách.

Mỗi một lần gọi 'Hikari' Izana có thể cảm nhận được, chính bản thân mình đang bài xích cái tên này.

Hikari_ Hikari, cô ta là ai? Vì sao gã lại dùng một giọng nói yêu thương cho một cái tên không phải của chị. Một cái vỏ khác, vĩnh viễn không thể là chị.

Chờ đã, vậy nên lí do Toru không nói chuyện... Là nó?

"..." Một khoảng lặng tiếp tục trôi khi Izana chìm trong suy nghĩ và lập luận của riêng gã.

Dường như gã đắn đo nhưng tầm mắt vẫn dính chặt trên tấm lưng gầy gần như khuất sau lớp chăn giường của Toru.

Nếu, giả thuyết của gã là đúng, thì sao?

"...Toru." Izana cúi sát người, người mẹ nội trợ vẫn còn ở bên ngoài cửa, sẽ rất phiền phức nếu để bà ta biết những điều không nên biết.

Và chắc hẳn, Toru sẽ không thích điều đó.

"...T-Toru..." Izana lại khẽ gọi một lần nữa, gã khá tin vào bản năng của mình, nó báo hiệu rằng gã đang đi đúng hướng.

Sau năm ngày im lặng, đứa con thứ của nhà Karahiki -mở miệng. Và lời chào vô nghĩa của Izana được đáp lại bằng một cái gật đầu khe khẽ.

Hiểu rồi, lí do mà... Toru đã không nói gì.

Đôi mắt Izana rực sáng khi gã đã tìm được câu trả lời mình cần. Một câu trả lời mà chỉ mình gã mới có đặc ân ấy. Izana cúi người, lại vô thức gọi tên cô nhiều và nhiều lần hơn nữa, cho đến khi cổ họng gã khô khốc và chạm mốc giới hạn của bản thân.

_

Ngày thứ sáu sau khi trở về từ vụ bắt cóc, Toru vẫn không nói chuyện với bất cứ ai.

[ĐN_Tokyo Revengers] _Sweet_ [Bitter]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ