Toru đã thậm chí không thể nghe rõ ràng tiếng rên rỉ chửi rủa tới chói tai của gã đàn ông rách rưới. Tiếng gào thét vang vào lớp kính dày, rung chấn ngay trước mặt khiến thân mình người đàn ông trông như thể cũng run rẩy theo. Hai viên cảnh sát ở phía sau nhanh chóng tiến lên hành động và hiển nhiên người đàn ông nọ không phải đối thủ của những viên chức có đào tạo bài bản. Gã đàn ông bị ép ngồi xuống ghế, tay bị còng lại bằng còng số tám và ép giữ lại sự bình tĩnh để đối mặt với Toru.
Toru vẫn ngồi và chờ người đàn ông kia dần bình tĩnh lại, cách một khoảng đủ an toàn khuất sau lớp kính dày của phòng thăm nom quan sát gã kĩ càng. Một điều mà Toru đã đúng về người đàn ông nọ, gã có vẻ thực sự là một người không nơi nương tựa và cũng không có người thân. Bằng chứng chính là, đã gần một tuần kể từ khi gã tấn công cô nhưng vẫn chẳng có ai tới và bảo lãnh gã. Nếu Toru không đồng ý, gã sẽ tiếp tục bị giam ở đây thêm thời gian nữa, dường như chẳng ai đoái hoài gì tới sự sống chết của gã.
Người đàn ông ngồi đối diện Toru, vẫn gần như ở trong trạng thái điên cuồng, cố hết sức giãy sụa chỉ để nhào lên cắn xé người trước mặt. Hai tay bị còng lại giữ trên thanh ghế, tiếng sắt va chạm vào nhau đinh tai kèm với những lời lẽ chửi mắng cay độc.
"Con khốn! Đi chết đi, đồ khốn nạn đốn mạt! Mày là một con chó cái, Atoki?! Trong khi tao thành ra bộ dạng này... Mẹ kiếp, và mày thì sống thảnh thơi quá nhỉ?"
Hai viên cảnh sát phía sau nhìn nhau, chắc chắn rằng chiếc còng số tám đủ giữ gã đàn ông và không thể làm hại Toru, họ bước ra ngoài đóng cửa. Để cô và gã đàn ông có không gian riêng.
Toru im lặng, hoàn toàn bình tĩnh và chờ đợi. Người đàn ông gầm lên như con thú phát cuồng nhưng sự điên cuồng ấy cũng không giữ được lâu, gã mất sức và bắt đầu thở hổn hển khi ngồi thừ người trên ghế. Toru nhìn gã, người đàn ông sau lớp kính trong, mái tóc dài bết dính che đi quá nửa gương mặt gầy rêu rao mọc lổn nhổn là râu ria. Thậm chí tóc mái đã che đi hoàn toàn đôi mắt gã nhưng Toru nhìn thấy được hai hàng nước mắt chua chát dần lăn xuống gò má gã ta khi con thú điên cuồng kia dần lắng lại.
"Con khốn... Hức, trong khi tôi trở thành một thứ... Người không ra người, quỷ không ra quỷ... Còn cô, hức... Trông cô vẫn thoải mái quá nhỉ? Khốn khiếp!" Gã đàn ông vẫn chửi rủa, ngắc ngứ bởi những tiếc nức nở trong dòng nước mắt.
Toru vo lấy vạt áo trong tay mình, chần chờ tiếng nấc nghẹn kia vơi dần rồi mới lên tiếng:
"Tôi, biết anh sao?"
Gã đàn ông trừng mắt, gã áp sát khuôn mặt thảm hại của mình lên mặt kính, phả cái hơi thở nóng rực của gã lên lớp kính chắn để dùng ánh mắt mình như thể châm biếm cũng như thể oán trách Toru.
"C-cô vừa nói gì? Cô quên tôi?"
Toru nhìn gã, còn gã đàn ông dường như vẫn không tin vào tai mình, cứ lặp đi lặp lại câu hỏi một cách vô nghĩa. Gã ngã ngồi lên ghế, vẻ bần thần tới quên cả khóc lóc.
"Vậ-vậy sao? Cô quên rồi... Quên hết tất cả rồi à? Tr-trong khi tôi... Sống chật vật không bằng một con chó. Còn cô... Cô đã quên hết mọi thứ."
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐN_Tokyo Revengers] _Sweet_ [Bitter]
FanfictionNghe nói trong giới bất lương toàn cái đất Tokyo này không ai không biết, có một tiệm bánh được các đại ca tai to mặt lớn của các băng đảng đứng đầu bảo kê. Truyền miệng nhau đám bất lương tự biết, có thể đi đánh nhau cướp bóc thu phí bảo kê nhưng t...