[Tuấn - Hạn] Mãi Bên Nhau p5

401 47 1
                                    

Sau bữa ăn trưa với Cung Tuấn, Trương Triết Hạn trở về trường để giải quyết đống tài liệu đang làm nữa chừng của mình. Anh đẩy cửa bước vào thì trong phòng không có ai vì giờ này đa số giáo viên đều lên lớp hết rồi. Anh đi đến chỗ ngồi của mình, như thói quen anh nhìn những bức ảnh trên bàn, anh liền tái mặt khi thấy bức ảnh mà anh yêu quý nhất vỡ vụng nằm phía dưới.
Anh không nghĩ nhiều mà dùng tay đùa những mãnh kính ra để nhặt bức ảnh lên, sau khi nhặt lên cậu cố gắng dò tìm trong đống kính trong suốt ấy.
"Đâu rồi, đâu mất rồi" anh điên cuồng lục lọi dù dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy trong đóng kính vỡ đó chả có gì.
Thầy Bạch hết tiết đi vào thấy Trương Triết Hạn đang ngồi dưới đất tìm gì đó thì đi lại định hỏi hang, ai ngờ thấy tay anh dính đầy máu liền kéo anh dậy.
"Thầy Trương, thầy làm gì vậy? Thầy coi tay thầy kìa"
"Thầy Bạch, thầy có thấy bức ảnh không? Thầy có thấy nó không?" Trương Triết Hạn không ngừng tìm kiếm hỏi.
"Bức ảnh? Không phải thầy đang cằm trong tay sao?" thầy Bạch chỉ bức ảnh trong tay anh nói.
"Không phải bức này, là bức ảnh tôi để phía sau bức này kia kìa" Trương Triết Hạn đưa bức ảnh hướng về phía thầy Bạch rồi chỉ đống kính dưới đất nói.
Trương Triết Hạn không quan tâm đến tay đang chảy máu mà đảo mắt nhìn xung quanh. Không thể nào để mất bức ảnh ấy được.
"Ui thầy Trương tay thầy bị sao vậy?" cô Âu bước vào thấy tay anh như vậy liền tái mặt chạy đến, cô không ngờ anh lại quan trọng bức ảnh đó đến vậy.
"Cô có thấy bức ảnh của tôi không?" cô Âu định nắm lấy tay anh xem vết thương thì bị anh né tránh nắm lấy hai cánh tay cô nhìn cô lạnh lùng hỏi. Đây là lần đầu cậu nhìn cô kiểu đó.
"Bức ảnh nào? Ai da thầy làm tôi đau quá" tay anh càng lúc càng nắm chặt cánh tay cô, khiến cô đau đến nhíu mày.
"Là bức ảnh phía sau bức thầy ấy đang cằm trong tay, nãy giờ thầy ấy đang cuốn lên tìm nó" thầy Bạch giúp giải thích.
"Là cô lấy bức ảnh đó phải không?" anh lườm cô giận dữ nói.
"Tôi không có. Sao thầy lại nói vậy?" cô Âu ra vẻ vô tội nhìn anh.
"Phải đấy thầy Trương, thầy bình tỉnh đi, không nên nói càng như vậy" thầy Bạch nói.
"Tôi không có kích động, cô nói đi sao cô lại làm vậy?" anh giận dữ cắt lời thầy Bạch nhìn cô quát.
"Tôi không có..."
"Tôi và cô là đồng nghiệp bao nhiêu năm rồi tôi còn không biết tính cô sao, trước khi tôi không nể tình đồng nghiệp thì mau trả lại đây"
"Tôi..."
"Nói..." Trương Triết Hạn quát.
"Tôi bỏ nó vào máy hủy rồi" cô thấy anh hung dữ như vậy sợ hãi nói.
"Sao cô dám" Trương Triết Hạn giờ tay lên đập mạnh xuống bàn khiến máu trên tay dín đầy trên mặt bàn trắng "tôi không ra tay với phụ nữ, cô và tôi từ nay không còn quan hệ bạn bè gì nữa, đồng nghiệp càng không" Trương Triết Hạn tức giận bỏ đi.
Cô Âu lần đầu nhìn thấy anh như vậy lúc này sợ đến sắp khóc nhìn theo lưng anh.
"Sao cô lại làm vậy, thầy Trương thật sự rất quý bức ảnh đó" thầy Bạch vỗ vỗ vai  an ủi cô.
"Thầy thì biết gì chứ, thầy ấy sẽ phải hối hận khi dám đối xử với tôi như vậy" cô trút giận lên thầy Bạch rồi bỏ chạy đi mất.
Thầy Bạch bất đắc dĩ lắc đầu thầy quay sang giúp Trương Triết Hạn dọn đi cái đống kính vỡ.
Giờ tan học tất cả học sinh đều ra về, Bạch Vũ cũng định ra về luôn thì thấy Trương Triết Hạn đang đứng ngoài cổng trường, nhưng lạ là không ai dám bén mảng lại gần anh cả.
"Thầy Trương?" Bạch Vũ đi đến gần nhưng Trương Triết Hạn cũng không nhận ra, cậu nhỏ giọng gọi một tiếng.
"À Bạch Vũ , em ra rồi à? Ta đi thôi" Trương Triết Hạn thu lại vẻ mặt khó chịu đó mỉm cười nhìn cậu.
"Thầy chờ em sao?"
"Ừ... Ta có hẹn mà, đi thôi thầy đói rồi" anh cười rồi đi phía trước Bạch Vũ  chạy nhanh đến đi song song anh thấy thầy có gì đó không vui anh liền nhìn thầy hỏi.
"Thầy Trương, thầy ổn chứ?"
"Sao em lại hỏi vậy?"
"Em thấy tâm trạng thầy không được vui, nêu không muốn đi với em thầy có thể không đi mà" Bạch Vũ rũ mắt không nhìn anh nói.
"Thầy xin lỗi! Thầy đang suy nghĩ một chút chuyện thôi, thầy làm em suy nghĩ quá nhiều rồi, vào đây ăn cho thỏa thích thôi" Trương Triết Hạn thấy mình vừa làm tổn thương một học trò của mình liền chôn hết nổi bực dọc và phiền muộn của mình vào lòng, tươi cười câu vai cậu kéo đi.

Fanfic (Tuấn - Hạn) ĐoảnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ