Đáp lời của Du Đường lại chính là nụ hôn môi của Sở Đoạn Ly.
Hung hăng mất khống chế, làm người ta choáng váng.
Du Đường bị hắn chặn ngang bế lên, y vòng tay qua ôm lấy cổ hắn, dựa vào lồng ngực nam nhân, lắng nghe tiếng tim đập tràn đầy sức sống của đối phương, Phạn âm và tiếng chuông đồng lại tiếp tục rền vang trong đầu.
Vẫn đều đều niệm đi niệm lại những lời quen thuộc.
Cái gì mà đại đạo vô tình.
Cái gì mà thần thì không thể có tư tình.
Chỉ có thể thương tiếc chúng sinh, lại không thể thiên vị riêng một người
Du Đường chỉ nghe qua đã không nhịn được bật cười.
Tuy rằng không biết mười vạn năm trước bản thân đã lựa chọn điều gì.
Nhưng y chỉ rõ ràng một chuyện, nếu hiện giờ phải lựa chọn.
Y sẽ không vì bất kỳ kẻ nào mà từ bỏ sự thiên vị của bản thân.
Tuy hiểu lý lẽ, nhưng sẽ không bỏ đi tư tình.
Những đạo lý thành thần như là hy sinh một người để đổi lấy hạnh phúc của thiên hạ kia, thần nào thích thì giao cho thần đó làm đi.
Du Đường làm không được.
Đối với Ngụy Uyên, y vĩnh viễn không làm được.
Sở Đoạn Ly đặt Du Đường nằm lên giường, cởi từng lớp hỉ phục, y vươn tay nhẹ kéo dải lụa đỏ che mắt hắn, đưa ra lời thỉnh cầu: "A Ly, ngươi mở mắt ra được không?"
"Ta muốn được nhìn kỹ ngươi một lần."
Sở Đoạn Ly hơi khựng động tác lại, thân thể cứng đờ.
"Thôi bỏ đi, đừng nhìn......xấu lắm."
Dù cho được nhân sĩ giang hồ đồn đại là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Sở Đoạn Ly lại luôn cho rằng mở to đôi mắt là để lộ nhược điểm ra ngoài, phô bày thương tàn của bản thân để triển lãm cho người ta xem.
"Không xấu." Du Đường bất đắc dĩ, vuốt ve mặt Sở Đoạn Ly, hơi nhổm dậy hôn cằm nam nhân, cổ vũ nói: "Nghe lời, mở to mắt."
"......" Dù cho trong lòng vẫn còn thấp thỏm, cuối cùng hắn vẫn nghe lời mà nói một chữ "Được".
Sau đó, mở to hai mắt.
Con ngươi vẩn đục, ánh mắt vô hồn, dáng hình mắt cực kỳ đẹp, tuy rằng không có tiêu cự, nhưng Du Đường có thể hiểu được rằng Sở Đoạn Ly đang rất nghiêm túc ngóng nhìn y.
"Rất đẹp." Du Đường không bủn xỉn chút nào khen ngợi hai mắt của hắn, đặt một nụ hôn lên đuôi mắt, vòng tay ôm lấy cổ của Sở Đoạn Ly rồi nói với hắn: "Một ngày nào đó, ta sẽ làm cho ngươi lại thấy ánh sáng, dùng đôi mắt xinh đẹp này để đi nhìn ngắm thế gian."
Sở Đoạn Ly mím chặt môi, trong mắt lại cay xè chua xót, cực lực nhẫn nại mới không đến nỗi khóc hu hu trước mặt Du Đường.
Hắn cúi người hôn lên môi nam nhân, khẽ thì thầm.
"Kỳ thật, so với thế gian này, ta càng muốn thấy rõ ngươi hơn."
BẠN ĐANG ĐỌC
Tên trong bìa kìa (từ chương 200 đến chương 399)
HumorThể loại : Chủ thụ, Song nam chủ, vai ác bệnh kiều, hắc hóa, sư đồ, song khiết, 1V1 (vai ác đều là linh hồn Chủ Thần) xuyên nhanh, ngọt sủng, HE, kiếp trước kiếp này, linh dị thần quái, cổ đại, hiện đại, cận đại, tinh tế Nhân vật chính: Chủ Thần x...